Ngày hôm sau.
Ngôn Cách vui vẻ vừa hát vừa chơi được thoại, bỏ qua ánh mắt quái dị của Tô Man Tử đang nhìn mình, cảm giác trống rỗng một tuần qua như được lấp đầy, cả người cô cũng tự nhiên thấy thoải mái hơn rất nhiều, Cố Dư hôm qua đột nhiên tìm cô đúng là chuyện tốt mà.
Tô Man Tử nhíu mày châm chọc: “Cậu làm ơn kiềm chế giúp mình, là đứa nào cứ suốt ngày than vãn trách móc tên Cố Dư hả? Mới được đưa đồ ăn đêm đã vui đến mức muốn vểnh cả đuôi lên vẫy vẫy rồi.”
Cô thật sự rất khinh thường Ngôn Cách đấy, người ta bảo tâm trạng con gái sáng nắng chiều mưa thay đổi một trăm tám mươi độ, nhưng theo cô thấy thì Ngôn Cách phải là ba trăm sáu mươi độ mới đúng, từ ngày đi thăm bà Cố về, con nhóc này cứ ngoài miệng thì cứng cổ bảo bỏ qua không chấp nhặt, nhưng trong lòng thì có chỗ nào bỏ qua chứ, một ngày phải lôi ra chửi một lượt mới thôi, tức giận bao nhiêu, mà bây giờ mới được đưa đồ ăn lập tức vui vẻ đến thế kia. Cô thật sự nghi ngờ con nhỏ này bị tâm thần phân liệt rồi.
Ngôn Cách bĩu môi, cứng miệng nói: “Cậu nói gì cơ, mình có chỗ nào giống đang vui vẻ, đây là trạng thái bình thường của mình đó.”
Tô Man Tử hai tay khoanh tay lại, dửng dưng đáp: “Chỗ nào cũng giống!”
Không qua mắt được bạn thâ, Ngôn Cách cũng chẳng thấy mất mặt, cô cười hì hì: “ Vậy à, nhưng mà người ta có tâm giữa đêm đưa đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-tuy-hinh/907508/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.