“ Alo.”
“Chú về rồi à, đã ăn trưa chưa?” Bên kia vang lên giọng nói trong trẻo của Ngôn Cách.
Cố Dư đưa tay vuốt mái tóc húi cua của mình, hắn cười nhạt: “Vừa về tới, lát nữa anh ra ngoài đi công việc rồi ăn luôn.”
Ngôn Cách bên này vẫn còn ngồi ở quán nước cùng Tô Man Tử, nghe hắn nói vậy liền hỏi: “Trùng hợp vậy, em đang ở ngoài nè, có muốn đi chung không???”
Cố Dư bật cười, cái giọng điệu thế kia rõ ràng là mong hắn đi, lại cố tình hỏi ngược lại? Liếc nhìn qua cửa phòng mẹ Cố, hắn im lặng một lúc rồi mới nói: “Sợ không được rồi, lát nữa anh có việc.”
Ngôn Cách nhíu mày, khó chịu nói: “Việc gì mà chú đi cả ngày vậy? Rõ ràng bảo cuối tuần dẫn em đi chơi đó!! Giờ ăn cơm thôi cũng không được nữa, hừ!!” Người yêu kiểu quái gì thế này, trướ khi quen cô thì thấy hắn rảnh rỗi lắm mà sao quen rồi lại trở nên bận bịu thế kia?
Cố Dư thật sự rất oan uổng, nghe giọng điệu giận dỗi hắn lại tưởng tượng ra dáng vẻ của cô lúc này, cơn bức bối trong lòng cũng vơi đi một nửa, lâu lâu mới dịu dàng một lần mà dỗ dành cô gái nhỏ: “Tối nay anh dẫn em ra ngoài đi dạo, được không?”
“ Thật chứ?!!” Ngôn Cách như ngày thường mà vui vẻ reo lên, mặc kệ ánh mắt khinh thường của Tô Man Tử bên cạnh.
“Thật, tầm sáu giờ anh đợi em ở đâu thì được?” Cố Dư nhìn đồng hồ đeo trên tay sau đó nói.
“Chú đến nhà em đón em nhé.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-tuy-hinh/907500/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.