Sáng hôm sau, Ngôn Cách hơi hơi hé mắt, còn đang mông lung nhìn trần nhà, cô mới nhớ ra mình đang ở ngoài, quay đầu nhìn sang đã thấy ghế đối diện trống không, mẹ kiếp, vậy mà bảo ở lại, quân lừa đảo!!!
Cố Dư vừa mở cửa đã bắt gặp vẻ mặt căm phẫn của cô, nhịn không được trêu chọc: “ Không phải là đang mắng tôi đấy chứ?”
Mặc dù là câu hỏi nhưng hắn khẳng định cô đang mắng mình, nhìn gương mặt cô thiếu điều muốn cắn xé người ta là biết, hắn là ra ngoài mua đồ dùng cá nhân cho cô đấy.
Ngôn Cách nhìn bàn chải cùng khăn lau mặt, không nhịn được cười chân chó: “ Làm gì có, sáng sớm tôi luyện cơ mặt ấy mà.”
“ Coi chừng bị chuột rút.” Cố Dư cũng không vạch trần, khoé môi cong lên.
Ngôn Cách: “….”
Lúc vệ sinh cá nhân xong đi ra, Cố Dư đang làm bữa sáng trong bếp, miệng ngậm điếu thuốc, tay không ngừng lắc lắc cái chảo, quay qua quay lại nêm nếm gia vị, sườn mặt góc cạnh cương nghị, sống mũi thẳng tắp, một cảnh này đập vào mắt Ngôn Cách đang không chút phòng bị, cô ôm lấy ngực, ba giây sau cầm khăn mặt vắt lên vai, tiến tới cạnh hắn ngẩn đầu cười vô cùng rạng rỡ, môi mỏng khẽ mở.
“Chú Cố, làm bạn trai tôi đi.”
Cố Dư khoé mắt liếc cô một cái, không hề biến sắc chút nào, một tay cầm lấy điếu thuốc, hắn nói: “Tôi già rồi, không gặm nổi nhóc.”
Ngôn Cách vô cùng thoải mái vỗ vỗ vai hắn, ánh mắt to tròn không rời khỏi người hắn, cô cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-tuy-hinh/245414/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.