Cố Dư đang ngồi ăn, bỗng đối diện có người ngồi xuống, hắn nâng mí mắt nhìn, thấy một gương mặt xinh đẹp, đôi mắt to tròn lúng liếng, thấy bờ môi đỏ mọng đang cười xán lạng, thấy giọng nói ngọt ngào mát lạnh: “Chú Cố, thật trùng hợp nha!”
Ngôn Cách hai mắt chớp chớp, nhìn người đàn ông trước mặt, thời tiếc lạnh như vậy mà chỉ thấy hắn mặc một chiếc áo len tay dài cổ lọ, áo len bó sát ôm lấy cơ thể rắn chắc, cô có thể nhìn được cả từng đường nét cơ thể, chậc chậc, hắn tính ra rất cao, ít nhất cũng phải m85, khuôn mặt cương nghị, cả người tản ra hương vị đàn ông chững chạc hấp dẫn.
Cố Dư nhìn đồng hồ, sau đó hơi nhíu mày, giọng nói có chút lạnh: “Nhóc đi một mình?”
Ngôn Cách gật gật đầu, cũng không quan tâm người đối diện đang nghĩ gì, rầu rĩ mở miệng: “Tôi bị nhốt trong nhà, mới chạy được ra ngoài với Man Tử thì lại đến phiên cậu ấy bị anh trai bắt về a.”
Cố Dư từ miệng cô liền biết Man Tử là ai, hắn từng nghĩ cô nhóc này đúng là rất ngỗ nghịch, ăn chơi cũng được, bày trò cũng được, quậy phá cũng được nhưng không nghĩ cô có thể lì lợm ngang bướng đến độ này, gần hai giờ sáng dám một mình ra đường, thật không hiểu nổi, không phải hắn chưa từng trải qua thời kỳ phản nghịch này, chẳng qua xuất phát từ suy nghĩ cô là con gái, nên có chút không hài lòng.
Ông chủ bê một tô hoành thánh đến cho Ngôn Cách, thấy hành trong tô lập tức cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-tuy-hinh/245413/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.