Hai ngày trôi qua trong yên bình từ khi Mạc Phàm tỉnh lại, hôm nay Mạc Phàm sau khi uống thuốc xong liền ngủ, có vẻ anh vẫn còn mệt. Dù sao vết thương nặng hơn cô rất nhiều. Mộc Nhan thở dài phiền não nhìn ra bầu trời ngoài kia, vẫn luôn trong xanh và mát mẻ. Cũng gần tuần rồi cô không được đón ánh nắng mặt trời, nhân tiện có hộ tá vào dọn dẹp phòng. Đợi cô ấy làm xong việc, Mộc Nhan nhờ cô ấy đẩy mình ra khuôn viên để hóng gió. Mộc Nhan ngồi ngẩn ngơ nhìn những đứa trẻ vui chơi chạy nhảy khắp nơi, nhìn những người già dù biết bản thân không còn sống được lâu nhưng vẫn vui vẻ yêu đời, nhìn cây cối xanh mướt không ngừng phát triển giữa ánh nắng rực rỡ. Trương Hán Duy từ xa đã nhìn thấy cô, tim hắn rạo rực nhìn những tia nắng tinh nghịch chiếu rọi vào khuôn mặt xinh đẹp ấy, chính nụ cười đó đã khiến hắn không thể quên từ lần đầu tiên gặp cô. Dù bây giờ đã trong một hình dáng khác nhưng nụ cười của cô vẫn không thay đổi, ngây ngô mà xinh đẹp. Hắn tiến lại gần cô mỉm cười nói:
- Sao lại ra đây một mình hóng gió thế này!
Mộc Nhan nhìn hắn cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, từ tốn nói:
- Đã lâu không ra ngoài có chút ngột ngạt!
Hán Duy ngồi xuống ghế đá cạnh xe lăn của cô hắn dịu dàng nói:
- Mộc Nhan, em có biết kể từ lúc em có quan hệ với Quân Mạc Phàm thì em đã dính vào nguy hiểm rồi không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3616934/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.