Mộc Nhan gục xuống tay anh mà nghẹn ngào rơi nước mắt, bỗng trên đỉnh đầu một giọng nói yếu ớt vang lên:
- Em nói gì cơ...tôi không nghe rõ...em nói to hơn được không!
Mộc Nhan nghe vậy lập tức ngẩng mặt lên, khuôn mặt lem nhem nước mắt bỗng nỡ nụ cười hạnh phúc ôm trầm lấy anh:
- Mạc Phàm! Tốt quá! Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi!
Mạc Phàm nhăn mặt nhịn đau mặc cho cô ôm rồi xoa nhẹ đầu cô giọng ôn nhu nói:
- Ờm! Anh tỉnh rồi!
Cô nhanh chóng gọi bác sĩ đến kiểm tra tình hình cho anh, thật may khi kết quả đều tốt. Cô thở phào gọi điện cho
Vân Hạ và Lục Tuyết tới tiện thể mua chút cháo cho cô và anh. Mạc Phàm nhìn cô một cách chăm chú, Mộc Nhan nghe điện thoại xong cũng quay ra nhìn anh nói:
Làm gì nhìn em dữ vậy!Em có bị thương nặng ở đâu không?Em không, bị thương nhẹ ở chân thôi, vài ngày là khỏi thôi....Mộc Nhan! Em có biết lúc anh gục xuống, anh đã sợ hãi đến mức nào khi để em một mình...Mạc Phàm! Em cũng đã rất sợ hãi, tưởng anh sẽ rời bỏ em. Nhưng thật may khi chúng ta đều bình an!Mạc Phàm đưa tay lên ôm lấy mặt cô dịu dàng nói:
- Mộc Nhan! Làm ơn... đừng đẩy bản thân mình vào nguy hiểm được không! Sau này, nếu chạy được thì hãy chạy thật xa! Hiện tại xin lỗi khi bắt em phải ở bên anh!
Cô nắm lấy tay anh mỉm cười ôn nhu nói:
- Đừng nói vậy, là do em tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3616932/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.