Đêm ấy trời đổ cơn mưa nặng hạt không có dấu hiệu ngừng lại, lòng người thổn thức lạnh đến tê dại. Quân Mạc Phàm dùng đôi tay run rẩy tra tư liệu camera trên máy tính, đôi mắt không cảm xúc ngày nào giờ như cơn sóng vồ vập giữa biển cố gắng theo dõi hình bóng nhỏ bé trên màn hình. Anh ghét cái cảm giác này, cảm giác bất lực nhìn người quan trọng nhất trong cuộc đời biến mất. Anh nhớ cảm giác đó chỉ xuất hiện đối với Mộc Nhan nhưng cũng không hiểu tại sao lại lần nữa xuất hiện với cô gái này. Là vì cô ấy quá giống người con gái anh yêu sao? Sau khi nắm bắt được vị trí cô bị bắt, dò la được người đứng sau, Quân Mạc Phàm mặc cho cơn mưa ngoài kia mà đâm đầu chạy ra ngoài lên xe đi tìm kiếm. Khải Vũ nhìn thấy hình bóng hoảng sợ của ông chủ ba năm về trước, hiện tại lần nữa lại xuất hiện, không biết nói gì chỉ im lặng đi theo anh.
Tại một căn phòng được thắp sáng bởi ánh đèn ngủ mờ nhạt, trong căn phòng yên ắng chỉ nghe thấy tiếng thở yếu ớt phát ra từ người con gái đang nằm trong lòng chàng trai. Bên cạnh là bác sĩ riêng đang đứng kính cẩn nói:
- Thư ngài, tiểu thư đây trừ những vết thương ngoài da bị bầm tím thì có vẻ vết thương tại đầu và sau lưng khá nghiêm trọng. Tôi đã xử lý xong xuôi, sáng mai sau khi tiểu thư tỉnh dậy thì cần kiểm tra lần nữa và sẽ phải thay băng viết thương hàng ngày cho cô ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3574429/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.