Buổi tối, Godric ngủ ở phòng chữa bệnh.
Harry đến thăm hắn vô cùng giật mình: “Chúng ta chỉ không gặp một ngày, tại sao cậu lại làm cho mình thành như vậy?”
“Nếu như cậu có một lão sư có thể đè gãy xương sườn của mình, còn có một bằng hữu cho dù bị buộc vào cột cũng có thể dùng đuôi quật mình từ trên tháp rơi xuống thì cậu cũng sẽ giống như tôi.” Godric nói.
Ilhani nằm ở bên cạnh lành lạnh bổ sung: “Cậu nên thêm một cái điều kiện nữa —— mà cậu lại rất am hiểu tìm đường chết.”
Harry nghe vậy quay đầu nhìn y, lại lấy làm kinh hãi: “Anh là tinh linh lúc sáng? … Tại sao anh cũng bị thương?”
Ilhani nhìn trời: “Nếu như cậu bị một con cự long chán ghét tinh linh bắt được, thì cậu…”
Harry: “…”
“Tuy rằng không quá có thể hiểu được… Nhưng hai người muốn ăn táo không?” Cậu hỏi.
“Tôi không tìm thấy logic ở trong câu này ở đâu.” Ilhani nói: “Tôi muốn ăn.”
“Tôi cũng muốn!” Godric giơ lên cánh tay bị quấn đầy băng vải.
Cậu bé ngoan Harry bắt đầu gọt táo, vừa gọt vừa nói: “Trước khi tới tôi đã nhìn thấy sư phụ của cậu… Ách… Ade…”
“Ade Ryan.” Godric tri kỷ nói.
“Đúng, Ade Ryan tiên sinh, hắn cầm lấy Salazar đi ngủ.” Harry nói: “Có nên lo không? Tôi thấy Salazar giống như không vui lắm…”
“Hắn hẳn là sớm đã thành thói quen đi, lão sư rất thích ôm hắn đi ngủ, dù sao hắn chính là đồ cất giấu trân quý nhất của lão sư… Ngay cả khi có lúc lão sư không cẩn thận xoay thân đè bẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-to-tong-xuyen-viet-cua-ta/1612309/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.