Từ trước đến nay La Ngọc Tĩnh dùng Tru Tà Kiếm, đều coi nó như dao mà tùy tiện đâm chém, Tru Tà Kiếm không chỉ là kiếm, hơn nữa còn là một thanh linh khí bảo kiếm tôn nghiêm.
Khổ Sinh dạy nàng, đó là dạy nàng cách dùng kiếm, thuật ngự kiếm trang bị công phu khinh công, luyện được thì xử lý một hai đại hán cũng không phải nói chơi.
"Có thể ngự kiếm phi hành sao?” La Ngọc Tĩnh hỏi.
Khổ Sinh đáp: "Tu luyện thêm hai trăm năm.”
La Ngọc Tĩnh: "...."
Hắn dạy ngự kiếm thuật, thông tục mà nói, giống như là thuật triệu hồi kiếm, niệm chú từ cách một khoảng, có thể làm phi kiếm bay vào trong tay.
La Ngọc Tĩnh chần chờ nói: "Nhưng mà, ta không cần niệm chú, trong cự ly ngắn chỉ cần gọi Tru Tà Kiếm, nó cũng sẽ bay tới, dù sao cũng là linh kiếm.”
Khổ Sinh không tin: "Sao có thể.”
La Ngọc Tĩnh đương trường biểu diễn cho hắn xem, đi ra ngoài cách 3 mét quay đầu lại gọi: "Tru Tà Kiếm!”
Tru Tà Kiếm cắm ở một bên, nháy mắt ra khỏi vỏ bay tới, được nàng đón lấy.
Nhìn thấy một màn này, Khổ Sinh túm lấy tóc mình: "Sao có thể, ta không dùng ngự kiếm thuật, căn bản nó không nghe ta!”
Hắn tức muốn hộc máu, hô to đáng giận với nàng và Tru Tà Kiếm.
La Ngọc Tĩnh: "Người với người khác biệt, không thể quơ đũa cả nắm.”
Từ đó, Tru Tà Kiếm liền để La Ngọc Tĩnh cầm, mỗi ngày nàng lau kiếm sạch sẽ, còn treo một cái kiếm tuệ màu trắng. Ngày thường luyện kiếm, Tru Tà Kiếm cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1058146/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.