Hoang sơn dã lĩnh, trăng sáng sao thưa. Trong núi hoang bên phần mộ có lân hóa màu lam trôi nổi, cùng quái phong mùa thu lúc ẩn lúc hiện, chợt cao chợt thấp. một bóng người màu đen đứng ở trên nấm mồ xúc đất, tiếng đào nặng nề cùng với tiếng quan tài mở ra kẽo kẹt, thậm chí còn còn có chút thanh âm càng kỳ quái hơn. "Hừ hừ - hừ ––" như là rên rỉ vô lực xé rách ra từ trong cổ họng người đã chết. "Đáng giận, quanh đây sao có nhiều cương thi như vậy!” Hắc ảnh nhảy đến bên quan tài, nặn ra một đạo phù đánh vào bên trong, chỉ một thoáng ngọn lửa lạch tách bốc cháy lên, trận rên rỉ đó trở thành tiếng rít n điệu. Tình cảnh náo nhiệt này đủ để cho bất kì người đi đêm nào cũng bị dọa vỡ gan. Nhưng La Ngọc Tĩnh đã quen. Nàng mặc kệ động tĩnh sau lưng, ngồi trước một đống lửa cách mồ hoang không xa, bọc chăn, dùng muỗng gỗ quấy cháo thập cẩm trong nồi. Cháo thả chút thịt nát, cùng với củ mài Khổ Sinh đào trên đường, nhìn qua cũng không tệ lắm. Động tĩnh từ ngọn lửa cùng với cương thi cào quan tài phía sau đã không còn, lại biến thành tiếng xúc đất đơn điệu. Vừa rồi là đào ra, giờ là chôn về. La Ngọc Tĩnh hai tai không nghe thấy chuyện phía sau, lại rải chút muối vào trong nồi. Nàng và một vị đạo trưởng cương thi không cần ăn không cần ngủ, cùng nhau màn trời chiếu đất, sinh hoạt không hề có quy luật. Ban đầu Khổ Sinh tùy tiện tìm chút gì lung tung nấu cho nàng ăn, chính là...... nhìn thấy Khổ Sinh bóp đầu cương thi xong, lại quay đầu đi làm thức ăn cho nàng, một màn đó La Ngọc Tĩnh thật sự chịu đựng không nổi. Không có dục vọng cầu sinh, ý chí mỗi ngày sa sút không dậy nổi tinh thần là một chuyện, nhưng tay hẳn mới bắt một con cương thi, trên ngón tay còn dính dịch xác chết, cứ như vậy đi làm thức ăn cho nàng, đều cho hết vào trong nồi! -- đây đã không phải đơn thuần là vấn đề hương vị ăn ngon không, mà là vấn đề ăn xong không biết sẽ biến thành cái gì. "Thế nào, hôm nay ngươi lại không muốn ăn gì?” Bị nàng ngăn cản lại, Khổ Sinh nghi hoặc hỏi. La Ngọc Tĩnh: "Ta vẫn là câu nói kia, muốn ta chết thì trực tiếp dùng kiếm giết.” "Sao ngươi lại nói như vậy!” Khổ Sinh suýt nữa nhảy dựng lên, "Ta cũng chưa làm cái gì?” La Ngọc Tĩnh bưng nồi đi rửa sạch ba trăm lượt. Từ đó về sau, nàng đành phải tự mình quản mình ăn, Khổ Sinh ngoại trừ ở thành trấn mua chút gạo thóc cho nàng, còn ở nơi sơn dã tìm chút nguyên liệu có thể ăn cùng với không thể ăn. Thí dụ như các loại nấm kỳ quái trên núi, rắn độc nhảy đến trước mặt bọn họ bị Khổ Sinh tùy tay bắt được lúc đi đường, nhân sâm tùy tay đào ra lúc nghỉ ngơi dưới tàng cây . "Hôm qua ngươi ngủ thật sự say, ta gọi cũng không tỉnh.” Ngày nọ Khổ Sinh nói. ".... Ngươi không phát hiện, ta bị những độc khuẩn người tìm được đó đầu độc ngất đi sao?” La Ngọc Tĩnh hút khí thật sâu. "???" "Sao đột nhiên chảy nhiều máu mũi như vậy? Đáng giận, ngươi lại làm sao vậy!” Lại một ngày, Khổ Sinh nôn nóng mà túm tóc nói. "... Người hỏi ta? không phải người trộm bỏ nhân sâm đào được vào trong nồi?” La Ngọc Tĩnh hút khí thật sâu. Khổ Sinh: "Nhân sâm là vật tốt, rất nhiều nhân loại đều thích ăn nhân sâm, ta thấy ngươi hấp hối, mới dùng nhân sâm giữ mệnh cho ngươi!” La Ngọc Tĩnh: "Ngươi đây là làm ta toi mạng.” Khổ Sinh vẫn không tin, một tay chỉ Tru Tà kiếm: "Nếu ta làm sai, Tru Tà kiểm sao không có phản ứng?” "Tru Tà kiểm đã từ bỏ ngươi rồi.” La Ngọc Tĩnh thật vất vả ngừng máu mũi, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cũng không biết là di chứng của dùng quá nhiều nhân sâm, hay là bị chọc tức. "Không có khả năng!” Khổ Sinh khẳnh định như đinh đóng cột, lại nhìn Tru Tà kiểm, ngữ khí chậm rãi trở nên do dự, "Không có khả năng......?” La Ngọc Tĩnh: "A.”
Nếu làm sai cái gì thì phải chỉ vào hắn, vậy Tru Tà kiểm cũng không cần vỏ nữa, suốt ngày chỉ vào hắn là được rồi. Mỗi ngày buổi sáng tỉnh lại, La Ngọc Tĩnh đều cảm thấy kỳ quái, sao hôm nay nàng còn sống? Bất tri bất giác qua đi gần một tháng, dục vọng cầu sinh của nàng tựa hồ kỳ tích mà sống lại. Nếu không có một chút dục vọng cầu sinh, theo Khổ Sinh lăn lộn, sinh mệnh nàng sớm đã đi tới cuối cùng rôi. Sau nửa đêm, tiếng xúc đất rốt cuộc dừng lại. La Ngọc Tĩnh ăn xong, bọc chăn, nhìn đống lửa nhảy lên, một mùi đất tanh tới gần, Khổ Sinh đi đường mang gió, ngồi xếp bằng bên đống lửa. Vùng này trong núi có rất nhiều phần mộ, mà nhiều là mồ mả tổ tiên lâu đời. Mấy ngày gần đây, Khổ Sinh đều muốn dừng lại quật mộ khai quan, dùng phù lửa đốt chết những cương thi trong quan bị hơi thở dẫn động mà sống lại. Khổ Sinh là cương thi sống hóa thành từ thần thai, làm thần thai lúc sinh ra xương cốt mang mùi thơm lạ lùng trời sinh, có thể trừ tà tán quỷ, mà trở thành cương thi đó là từ "Thần vật” biến thành "Tà vật”, trừ tà cũng thành chiêu tà. Đặc biệt có tác dụng uy hiếp với cương thi, những thi thể xơ cứng đó chôn ở trong đất, khả năng đều sẽ bởi vì hắn đi qua mà xao động sống lại, theo bản năng từ trong đất bò dậy truy tìm hẳn. Khổ Sinh bất luận đi nơi nào, ngoại trừ diệt lệ quỷ, cương thi cũng sẽ không bỏ qua. Nếu hắn mặc kệ, cương thi bị hơi thở của hắn dẫn động chạy ra, tạo sát nghiệt cũng sẽ có quan hệ với hắn, bởi vậy không thể không quản. Ban đêm đào mồ, ban ngày lên đường, như thể mấy ngày. Chiều hôm nay, cách thời gian ngày thường bọn họ dừng lại nghỉ ngơi còn sớm, không trung mây tối buông xuống, trời như muốn mua. La Ngọc Tĩnh cảm thấy được Khổ Sinh có chút khác thường, bước chân hắn trầm trọng kéo dài, dị thường trầm mặc. Chợt, hắn dừng lại, lầm bầm lầu bầu: "Không tốt, sợ là thời điểm lại đến.” La Ngọc Tĩnh không hé răng, thấy hắn hơi nghiêng đầu ra sau nói: "Đợi ta tìm cái miếu thờ để cư trú, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút.” Yêu quỷ tinh quái nhiều, những truyền thuyết thần tiên cũng nhiều, bởi vậy nơi chốn đều tu sửa miếu thờ. Có khi trong hương dã, miếu thờ lớn lớn bé bé có thể trên trăm tòa, bên cạnh thôn đơn sơ nhất, đều tùy ý có thể thấy được tiêu từ cao nửa người. Đi ra ngoài thêm nửa dặm, thấy một sơn miếu tạc ra ở trên vách núi đá. Hang động không lớn, thờ phụng thần tiên gì không rõ ràng lắm, chỉ biết nơi này như là đã lâu không ai tới, bàn thần tượng phủ bụi, mặt sau trong một góc còn để mấy cái quan tài vỡ. Hẳn là từ trước thôn dân gần đây coi nơi này như chỗ để xác lâm thời. Khổ Sinh một chân đạp lên vũng nước, bắn ra một đám bọt nước, hắn chân trước mới chạy vào sơn miếu, bên ngoài mưa to rối tinh rối mù đã gấp không chờ nổi nối thành một mảnh, hạt mưa thành từng chuỗi rơi thẳng xuống như rèm châu. Bảo đảo một bước, buông La Ngọc Tỉnh trên lưng, Khổ Sinh động đầu một chút, kéo một cái quan tài hỏng ra, xoay người năm vào. "Tối nay ta sẽ hôn mê, sáng mai liền tỉnh.” Khổ Sinh cởi xuống Tru Tà kiếm đưa cho La Ngọc Tĩnh, "Nếu buổi tối xuất hiện chút quỷ quái, không cần phải để ý ta, Tru Tà kiểm sẽ bảo hộ ngươi không có việc gì.” Nói hai câu, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt là nàng và lệ quỷ đánh nhau, Khổ Sinh cảm thấy không cần nhiều lời, từ trong tay áo móc ra một lá bùa muốn dán lên giữa trán mình, còn chưa dán xuống, lại dừng động tác, thêm một câu: "Chở có nghĩ chạy trốn!” nói xong lá bùa dán lên trán, nháy mắt không có động tĩnh. La Ngọc Tĩnh cầm Tru Tà kiếm đứng dậy đi xem, trong quan tài Khổ Sinh mặt dán hoàng phù, vẫn không nhúc nhích tựa như một khối thi thể. Nàng không biết tình huống ra sao, cũng không tìm tòi nghiên cứu, không ai ở bên cạnh nói chuyện thúc giục, nàng cũng lười lo làm đồ ăn, một mình ngồi ngắm mưa bên ngoài. Lần ngồi ngốc này, trời thực nhanh đen xuống, bỗng nhiên nàng ngửi được một mùi hương nhàn nhạt kỳ lạ. Mùi hương này không ngừng biến hóa, mũi một khi ngửi được hương vị này, tựa như mượn từ khí vị liên thông tới ngũ cảm, trong đầu tự nhiên hiện ra hình ảnh. Nhắm mắt lại, La Ngọc Tĩnh ngửi được một khí vị quen thuộc. Từ nước giặt quần áo, nước hoa, long não đuổi muỗi trong tủ quần áo, cái cây ngoài cửa sổ khu chung cư ... Các loại khí vị nhàn nhạt hỗn hợp thành hơi thở của gia đình nàng. Sau đó mùi hương càng thêm nồng đậm, có thêm có mùi đồ ăn nhân gian, là chị nàng làm vịt nướng, chị ấy thường nói mình có bí quyết làm ra hương vị không giống người khác làm. Theo mùi hương, La Ngọc Tĩnh đi vào bên quan tài Khổ Sinh nằm. Những khí vị lộn xộn trong trí nhớ tiêu tán đi, lộ ra mùi hương kỳ diệu nguyên bản tựa mùi hoa lại tựa mùi quả. Là từ trên người Khổ Sinh phát ra. La Ngọc Tĩnh thoáng ghé sát vào ngửi ngửi, có chút hoảng hốt, nàng được Khổ Sinh công sau lưng, cách chỗ tựa lưng ghế ngẫu nhiên cũng sẽ ngửi được một mùi hương thoang thoảng rất khó bắt giữ, hơi lướt qua, không biết từ đâu mà đến.
Bỗng nhiên, Tru Tà kiểm an tĩnh lại rung động, La Ngọc Tĩnh cả kinh, thu hồi tay mình, nàng phát hiện hang động tựa hồ có thêm cái gì. Hang động không lớn, mặt thần tượng đơn sơ vặn vẹo một trận, trồi lên một đám lông trắng dài dài rũ đến mặt đất, dường như thần tượng bỗng nhiên mọc ra một chòm râu dài, lan tràn về phía quan tài. Trong bóng tối phía dưới bàn thờ, lập loè một chuỗi đèn đỏ nhỏ, hình như có một đám người nấp ở đó nhỏ giọng nói chuyện, lắng nghe xem nói cái gì, lại nghe không rõ. Bên ngoài màn mưa lay động, một trận tiếng bước chân không nhanh không chậm, La Ngọc Tĩnh nhìn lại, thấy nước mưa ở cửa đột ngột gián đoạn, như bị cái gì ngăn lại một lát. Vừa đút lại nổi, phảng phất có năm, sáu người nhìn không thấy lục tục đi đến. Trên mặt đất hơi hơi thẩm ra vệt nước, La Ngọc Tĩnh dựa lên quan tài phía sau, trước mặt Tru Tà kiếm trôi nổi lên, thân kiểm phát ra ánh sáng nhạt, làm kinh sợ những thứ nhìn không thấy đó cách ra một khoảng cách ở bên ngoài. Quan sát từ vết nước trên mặt đất, mấy thứ kia vòng quanh quan tài, tựa hồ vô kế khả thi, qua một lúc vệt nước hoàn toàn khô đi, La Ngọc Tĩnh cũng không rõ lắm rốt cuộc chúng nó dừng ở nơi nào, chỉ biết chúng nó ước chừng chưa đi ra ngoài, còn ở lại nơi này. Trên bàn phủ đầy tro bụi, một ngọn nến màu đỏ đã đốt một nửa bỗng nhiên sáng lên, chiểu ra một bộ da lông du quang thủy hoạt bên cạnh bàn -- đó là một con chồn sóc thật dài. "Rừng núi hoang vắng gặp được thần hương, là tạo hóa khó được nha.” Chồn sóc híp mắt lộ ra cái cười, dưới móng vuốt hiển lộ ra một đám ánh vàng rực rỡ. Nó nói với La Ngọc Tĩnh: "Muốn vàng sao? Muốn thì người cầm thanh kiếm trước người kia đi ra ngoài!” La Ngọc Tĩnh cầm một cục đá bên chân lên ném về phía nó, ném một ít tạp vật trên bàn đều rơi đầy mặt đất. Chồn sóc nhe răng, cả giận nói: "Thật là một nữ oa không hiểu chuyện!” Tiếng nói của nó vừa dứt, dưới bàn những con mắt đỏ đều chớp động lên, tiếng nghiến răng tinh tế một tiếng tiếp một tiếng. Thấy La Ngọc Tĩnh không sợ, cũng bất động, tròng mắt chồn sóc vừa chuyển, đuôi dài cong lên, phun ra một đám mây vàng. Mây vàng tan ra, La Ngọc Tĩnh ngửi được một mùi tanh tươi, thần trí chậm rãi trở nên hỗn độn, mà ở trong hỗn độn, nàng nghe được một thanh âm tiêm tế nói: "Người người thấy sợ hãi nhất đang xuất hiện ở trước mắt.” La Ngọc Tĩnh ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, bỗng nhiên ôm đầu hét lên một tiếng, cả người run rẩy lên. Thanh âm kia tiếp tục nói: "Bây giờ lấy kiểm ở trước mặt người, nhanh chạy trốn đi, thoát khỏi người mà ngươi sợ hãi, thoát càng xa càng tốt......” La Ngọc Tĩnh quả nhiên hoảng sợ mà túm Tru Tà kiểm trước mặt, nhưng nàng cũng không nghe lời chạy trốn, mà run rẩy lẩm bẩm nói: "Ta đã chết, ta đã chết.” "Ta làm sao...... mà chết?” trên mặt nàng tựa khóc tựa cười, dần dần hiển lộ ra dữ tợn, đột nhiên rút Tru Tà kiểm tra chém về phía trước. "Phập––" bàn bị Tru Tà kiểm gọt một góc, con chồn sóc đột nhiên không kịp phòng bị, cái đuôi nhọn cũng bị nàng cắt đi một miếng, tức giận đến bén nhọn kêu to, "Ta bảo người chạy đi! Chạy trốn!” Nhưng mà mặc kệ nó nói thế nào, La Ngọc Tĩnh đã lâm vào điên cuồng. Mắt nàng tràn đầy tơ máu, lại một kiểm bổ về phía chồn sóc. La Ngọc Tĩnh đuổi theo chồn sóc, đông một kiểm tây một kiểm, làm bàn án, vách đá chung quanh án đều vẽ ra vết kiếm, chồn sóc không ngại bị một nhân loại bức thành bộ dáng này, nhào về quan tài, La Ngọc Tĩnh lại một kiếm chém vào quan tài, chém đứt cái đuôi chồn sóc. "Nha --!” Ánh nền màu đỏ lập loè, chiếu vào mấy bóng dáng trên vách động, bị La Ngọc Tĩnh chọc trúng. Trong hỗn loạn, chòm râu màu trắng lặng yên thoát ly từ thần tượng, phủ lên người La Ngọc Tĩnh. La Ngọc Tĩnh cúi đầu nhìn, không biết thấy ảo giác gì, đột nhiên cười rộ lên: "Ha ha...... Ha ha!” Cười nâng Tru Tà kiếm lên đâm vào trên người mình, mũi kiếm chọc trúng đám râu trắng đó, còn theo lực đạo chọc vào trong bụng, Tru Tà kiếm cùng nàng giằng co kéo ra sau, mới không làm nàng tàn nhẫn dùng kiếm chọc thủng mình. Sáng sớm, hoàng phù chu sa trên trán Khổ Sinh tự cháy hầu như không còn, hắn ngồi dậy, thầm nghĩ không biết tối hôm qua có xảy ra chuyện hay không, giương mắt nhìn chỉ thấy -- Hang động khắp nơi đều là vết kiếm, đến quan tài hắn nằm đều bị chém đến sắp tàn thành từng mảnh, một đám chồn sóc da thịt chia lìa rải trên mặt đất, một đám nhện lông bị cắt thành hai nửa, lông rơi tử tán, còn có quỷ vật bị Tru Tà kiểm đốt thành tro, hơi thở tràn ngập không tiêu tan. Ở đây vật sống còn sót lại, cũng chỉ có một mình La Ngọc Tỉnh tay cầm Tru Tà kiểm, dựa ngồi ở bên quan tài. "..." Khổ Sinh nhìn đỉnh đầu nữ nhân, hô to, "Tru Tà kiểm! Ngươi sao lại thế này!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]