Huyện Kiến Thương, một nhà họ Ngụy, mấy ngày gần đây trong nhà hơi không an bình. Đầu tiên là một đứa cháu trai nhà này vô cớ mất tích, sau đó mỗi khi ban đêm liền có một quái vật lông dài theo ánh trăng mà đến, tập kích người Ngụy gia. Ngụy gia con nối dõi đông đảo, huynh đệ mấy người đều ở cùng một chỗ, hiện giờ gặp phải việc lạ này, trên mặt mọi người đều tiều tụy sợ hãi, các nữ nhân ôm hài tử chen vào một chỗ, không dám rời khỏi những người khác, các nam nhân canh giữ ở bên cạnh, đao rìu không rời thân. Trước khi mời Khổ Sinh vào nhà, bọn họ đã từng mời hai đạo nhân tới xem, nhưng mà không có tác dụng gì. Hai vị đó ngoài miệng nói thì lợi hại, vừa đến buổi tối thấy quái vật xuất hiện lại nửa điểm tác dụng cũng không có, sợ đến ngã nhào ra đất, so với người Ngụy gia còn vô dụng hơn. "Vị đạo trưởng này, không biết ngài có nắm chắc bắt được quái vật kia không?” Con trai cả Ngụy gia nói, "Thật không dám giấu giếm, chúng ta đã từng mời vài đạo nhân, đều nói vật kia lợi hại, người bình thường sợ là không hàng phục được.” “Bảo đảm các ngươi không có việc gì.” Khổ Sinh chỉ nói một câu như vậy. Hắn chủ động tìm tới, đứng ở cạnh cửa liếc mắt nhìn một cái, liền trực tiếp gõ cửa tiến vào, há mồm nói có thể giải quyết vấn đề. Người Ngụy gia tuy không tin mấy, nhưng thấy bề ngoài hắn khác hẳn với thường nhân, có lẽ là kỳ nhân thực sự có vài phần bản lĩnh, bởi vậy không dám xem thường cũng không dám đắc tội, chỉ mời hắn đến tiền đường, chuẩn bị rượu và đồ ăn chiêu đãi. Khổ Sinh đương nhiên là không thể ăn, giống như mọi lần, trực tiếp đưa La Ngọc Tĩnh lên bàn, để tự nàng ăn. Bọn họ ở trên đường, Khổ Sinh ngẫu nhiên tiêu tai cho người ta, gia chủ sẽ chuẩn bị cơm canh, Khổ Sinh cứ như vậy để La Ngọc Tĩnh ăn, chính mình ngồi xổm một bên nhìn, thường thường thúc giục nàng ăn nhiều một chút, giống như người nuôi heo đang cho heo ăn. Cơn bệnh mấy ngày trước còn chưa hết, La Ngọc Tĩnh cả người lại gầy thêm hai phần, thường thường ho khan một tiếng, vốn đã khẩu vị không tốt, hiện giờ một bàn lớn cố ý chuẩn bị toàn món ăn mặn, mùi dầu mỡ, mùi tanh xộc vào mũi càng làm cho ngực nàng ghê tởm muốn nôn. Phụ nhân Ngụy gia thấy nàng như vậy, sợ hãi hỏi: "Vị này...”. Sẽ không rõ quan hệ của nàng là gì, cũng không biết nên xưng hô thể nào, đành phải mơ hồ nói: "Là đồ ăn không hợp khẩu vị sao, dưới bếp còn có chút chảo rau, nếu bằng bưng một ít tới?" Đi theo Khổ Sinh ăn nhiều chút đồ lung tung rối loạn, rốt cuộc được một lần cháo nấu nhừ, La Ngọc Tĩnh uống hai chén, chính nàng thấy không sao còn Khổ Sinh nhìn lại cơ hồ từ trong lòng sinh ra một loại vui mừng khó hiểu. "Tối nay ngươi cứ chờ ở đây, chớ có chạy loạn.” Khổ Sinh bảo nàng và các phụ nhân Ngụy gia ở cùng nhau. La Ngọc Tĩnh tốt xấu vẫn cho hắn mặt mũi, gật gật đầu. Nàng không thích nói chuyện Khổ Sinh đã quen, cởi xuống Tru Tà kiểm trên người vứt vào trong ngực nàng nói: "Để ngươi phòng thân.” Mấy phụ nhân Ngụy gia thấy thế vội vàng đáp ứng: "Đạo trưởng yên tâm, chúng ta sẽ cẩn thận chăm sóc nàng.” Bị kéo đến bên bàn ngồi, mấy phụ nhân Ngụy gia còn bưng lên đồ đãi khách gồm bánh ngọt, hạt nạc hạt dưa vân vân, mời nàng ăn. Các phụ nhân ngồi ở bên tuy rằng nỗ lực bày ra nhiệt tình, nhưng theo sắc trời dần tối xuống, trên mặt mỗi người đều không thể khống chế mà lộ ra sợ hãi, gắt gao giữ mấy hài tử ở bên người. Hài tử không khẩn trương như người lớn, có hai nữ hài một lớn một nhỏ quần hai cái búi tóc nhỏ, bị mẫu thân ôm vào trong ngực, tròn xoe đôi mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn. Những thứ này bình thường đều cất ở tủ bát, có khách mới lấy ra để mang lên, người lớn không cho phép bọn nó ở trước mặt khách nhân tự mình lấy ăn, nhưng lúc này thấy đồ ăn vặt mà thèm, ánh mắt đều dời không nổi. Ngồi vô thanh vô tức, La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên duỗi tay cầm một khối bánh đường, đưa cho nữ hài lớn hơn, nữ hài thấy mẫu thân gật đầu mới tiếp nhận, lộ ra tươi cười vui sướng. Nó cũng không vội ăn mà bẻ miếng bánh đường không lớn đó ra, cho muội muội bên cạnh một nửa. Muội muội đó tuổi còn nhỏ, ăn nửa khối bánh đường, cảm thấy không đủ, thấy tỷ tỷ muốn ăn nửa khối bánh khác, lại giơ tay đòi. Tỷ tỷ do dự một chút, vẫn đưa nửa khối bánh đường còn lại cho muội muội. La Ngọc Tĩnh nhìn một màn này có chút xuất thần, lại cầm một khối bánh đường đưa cho tỷ tỷ nói: "Đừng có cái gì cũng cho muội muội, tự mình cũng ăn đi...... Phải đối xử tốt với chính mình một chút.” Ôm cánh tay ngồi xổm ở cạnh cửa, Khổ Sinh nghe thấy nàng thể nhưng chủ động mở miệng nói chuyện, kinh ngạc quay đầu lại. Nàng đang nhẹ nhàng vuốt đầu nữ hài lớn hơn một chút, biểu tình nhất quán hờ hững thế nhưng mang thêm một chút tươi cười chưa bao giờ thấy. Khổ Sinh trong lòng biết, nhất định là nàng lại nghĩ tới "Tỷ tỷ” kia, nàng bệnh đến mơ hồ túm cổ hắn không chịu buông, duy nhất chính là gọi tỷ tỷ.
Ánh trăng từ tường viện bò dần lên, Khổ Sinh nói: "Tới.” Mọi người ngoài phòng một trận khẩn trương, các nam nhân Ngụy gia cầm đao ào ào đứng lên. Khổ Sinh lúc này mới đứng lên theo, chỉ là hắn tùy ý xoay cổ và cánh tay, cùng người khác căng thẳng hình thành đối lập rõ ràng. Một hắc ảnh lông tóc tràn đầy leo lên tường cao trong sân Ngụy gia, đôi tay gãi bụi tường, phát ra một trận chói tai. “Là nó! Quả nhiên lại tới nữa!” Nam nhân Ngụy gia vừa kêu, thứ kia liền chạy lên nóc nhà, dẫm nóc nhà kêu vang. Khổ Sinh giơ tay đoạt dao chẻ củi trên tay một nam nhân đang run rẩy bên cạnh, phóng về phía thứ đang chạy bằng tứ chi trên nóc nhà. Chỉ nghe được một tiếng lưỡi mác xé gió, dao chẻ củi nện lên thân thể thứ kia, mang theo lực đạo thật lớn cùng tiếng với tiếng đánh nó rơi xuống viện. Những nam nhân Ngụy gia còn lại nhìn thấy rõ ràng, một trận trợn mắt há hốc mồm. đã một thời gian, bọn họ cũng từng đối kháng với thứ này, nhiều lần đều dùng đuốc và máu chó đen giằng co với nó, miễn cưỡng chịu đựng đến bình minh. Chỉ có một lần con thứ hai Ngụy gia dùng đao chém cánh tay thứ kia, nhưng sao có thể chém đứt được, ngược lại bị chấn động đến mức gân cốt cánh tay hắn rối loạn. Thứ kia không chỉ da đồng xương sắt còn sức lực vô cùng lớn, mấy đại nam nhân cũng không làm gì được nó, ai ngờ người này lại chỉ đơn giản đã có thể đánh nó rơi xuống. Hắc ảnh lông dài đó thân hình nhanh nhẹn, lăn một vòng ở trong viện, phát hiện không ổn muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của Khổ Sinh càng nhanh hơn nó, các nam nhân chỉ thấy trước mắt một trận gió, hắc ảnh kia đã bị Khổ Sinh một cước đá bay ra ngoài, lăn vài vòng rời xa căn nhà. Mấy nam nhân cầm đao, không nơi dụng võ, ngây ngốc nhìn Khổ Sinh vài bước đuổi theo, túm chặt quái vật lông dài, vài nhát lưu loát bẻ gãy móng tay dài của nó, lại nắm thiết chỉ bộ[ ngón tay bọc sắt] thành quyền đảo nát răng nanh sắc nhọn của nó. Chỉ đơn giản như vậy đã xử lý xong quái vật làm bọn họ sợ hãi đã lâu. Mọi người một trận vui sướng, vừa muốn thả lỏng, chợt nghe mái ngói trên đỉnh đầu vỡ vụn. động tác của Khổ Sinh cũng dừng lại, bỗng nhiên quay đầu, bóp chặt cổ quái vật lông dài, quay người chạy trở vè. La Ngọc Tĩnh và nữ nhân hài tử Ngụy gia ở trong phòng, nghe động tĩnh bên ngoài, bỗng nhiên mái ngói trên đầu vỡ vụn, rơi xuống một cái hắc ảnh. Dưới ánh trăng, hắc ảnh không lớn lộ ra hai cái răng nanh, đối diện hai nữ hài một lớn một nhỏ bên người La Ngọc Tĩnh. Hai nữ hài bao gồm mẫu thân các nàng đều bị dọa choáng váng, trong nhất thời không thể phản ứng, La Ngọc Tĩnh đồng tử co chặt, theo bản năng vung Tru Tà kiểm trong ngực lên, dùng ra sức lực toàn thân hung hăng chém hắc ảnh kia, đánh nó rớt đến cạnh cửa. "A --!” Lúc này, nữ nhân bọn nhỏ trong phòng mới ý thức được cái gì, hét lên. Khổ Sinh đã kéo một quái vật lông dài chạy vào, vừa lúc thấy quái nhỏ lông dài từ trên mặt đất bò dậy muốn lao vào cắn người, tiến lên một tay cắm vào trong miệng nó đang há to. Mấy ngón tay hắn cứng đến đáng sợ, so với đạo kiểm còn lợi hại hơn, lại cứ thể bẻ gãy răng nanh trong miệng quái vật. Quái vật ngửa đầu hí. "A! Là hài tử của ta!” một phụ nhân Ngụy gia vẫn luôn không nói đột nhiên xông tới hô to. Khổ Sinh bóp hai quái lông dài thổi lui ra sau, nhíu mày nói: "Hắn đã chết, hóa thành cương thi, chỉ muốn hút máu người, cũng không còn là con của bà.” Phu nhân khóc kêu bị người khác ngăn lại, mọi người đốt đèn, cẩn thận vén lông tóc trên mặt hai quái lông dài ra, từ diện mạo dữ tợn nhận ra được chút bộ dáng quen thuộc. Lúc này không chỉ mấy phụ nhân, các nam nhân Ngụy gia cũng đại kinh thất sắc hô: "Phụ thân!” Một lớn một nhỏ hại cương thi lông dài này, một là lão thái gia Ngụy gia đã chết mười năm, một cái khác lại là đại tôn tử mấy ngày trước mất tích. Mọi người lại đi ra mồ lão thái gia nhìn một vòng, từ cây cối sau mồ tìm ra một cái động, nối thẳng tới quan tài phía dưới. Hóa ra, đại tôn tử nhà này ham ăn biếng làm, tâm thuật bất chính, thời gian trước muốn trộm đào phần mộ thái gia mình, lặng lẽ lấy chút vật bồi táng ra cầm bán. Ai ngờ trong quan tài, Ngụy lão gia tử đã thành cương thi, hút máu của người có quan hệ huyết thống trực hệ, hóa thành phi cương, cũng biến đại tôn tử này thành cương thi, cùng làm hại người trong nhà. Là cương thi, đuổi theo nhân khí, khát máu, hơn nữa là máu của thân nhân. Cương thi đã xuất thể, trước đó đều phải tìm thân nhân huyết thống. Hai cương thi lông dài cuối cùng bị Khổ Sinh dùng hai đạo phù đốt thành tro bụi, mọi người Ngụy gia về sau làm đạo tràng siêu độ thể nào, không liên quan đến Khổ Sinh và La Ngọc Tĩnh. Bọn họ cầm tiền tạ ơn rời Ngụy gia, chuẩn bị tiếp tục lên đường. Bởi vì mấy ngày trước bị bệnh, Khổ Sinh tìm một cái ghế mây nhỏ cho La Ngọc Tĩnh ngồi, phía dưới ghế mây đặt cái rương nhỏ, đựng đồ vật như cốc, chén, bàn, đĩa, ấm nước, muối ăn.
Tuy từ trước hắn hành tẩu ở nhân gian, nhưng trừ tìm lệ quỷ, cơ hồ không lui tới với ai, càng sẽ không chú ý phàm nhân bình thường cần cái gì, nhưng hôm nay hắn lại không thể không tìm hiểu những thứ này, bởi vậy khí cụ tùy thân mang theo cũng càng ngày càng nhiều. Cầm tiền tạ ơn của Ngụy gia, Khổ Sinh đến cửa hàng mua một cái chăn, khoa tay múa chân đo lớn nhỏ, cảm thấy có thể cuốn lên đặt ở phía dưới ghế mây. Buổi tối nếu không có nhà ở nhờ, ở vùng hoang vu dã ngoại, hắn thì không việc gì nhưng La Ngọc Tĩnh thì có việc. Mắt thấy trời càng lạnh, nếu không thêm một cái chăn cho La Ngọc Tĩnh bọc để ngủ, Khổ Sinh không chút nghi ngờ nàng lập tức có thể bệnh một lần nữa cho hắn xem. Lúc hắn mua chăn, La Ngọc Tình ngồi ở cạnh cửa bên ngoài, nhìn quýt thò ra từ ven tường, quả quýt vàng óng ảnh treo đầy cành. Phụ nhân gần ở đang nói chuyện Ngụy gia, quanh đây có rất nhiều nhà họ Ngụy, trên đường còn thấy được một cái từ đường Ngụy gia. "Nếu mấy trăm năm trước, chúng ta nơi này cũng có Thị Thần, làm sao xảy ra loại sự tình này.” "Cũng không phải sao, nếu có Thị Thần trấn thủ, quỷ quái đó cũng không thể xuất hiện nhiều như vậy, ta có hàng xóm thân thích, từ trước ở Cẩm Xuyên bên kia, bọn họ vẫn còn Thị Thần đó, chưa từng nghe nói có cương thi như vậy .....” Khổ Sinh cầm một cuộn chăn từ trong tiệm đi ra, cõng La Ngọc Tình muốn đi. Thấy nàng nhìn những quả quýt đó, tùy tay liên bẻ một cành nặng trĩu quả cho nàng. Bên kia phu nhân nói chuyện phiếm nhìn thấy, hô to một tiếng: "Ai! Các ngươi sao lại tùy tiện vặt quýt nhà ta a!” Khổ Sinh để Tru Tà Kiếm lại bên hông, cất bước liền chạy. Hắn chạy trốn quá nhanh, lại đi qua Ngụy gia, vụn giấy tung bay, giấy vàng trôi loạn, La Ngọc Tĩnh giơ tay đón được một tờ. Rời thị trấn, Khổ Sinh thả chậm tốc độ, La Ngọc Tĩnh cầm tờ giấy vàng nhìn một lát, bắt đầu nghịch tờ giấy này. Nàng cầm tờ giấy gấp tới gấp đi, muốn gấp một đóa hoa. Chị gái nàng thực am hiểu gấp giấy, gấp hoa giấy rất đẹp, nhưng nàng lại không học được. Khổ Sinh nhìn nàng vùi đầu gấp tờ giấy, gấp hai ngày, cũng chưa nhìn ra rốt cuộc nàng đang gấp thứ gì. Đi trên đường, bỗng nhiên có một trận gió, La Ngọc Tĩnh không cầm chắc, tờ giấy bị gió thổi đi. La Ngọc Tĩnh a một tiếng. Vùi đầu lên đường, Khổ Sinh ngẩng đầu nhìn, thấy tờ giấy La Ngọc Tĩnh lăn lộn hai ngày bay đi, không chút nghĩ ngợi nhảy lên, kẹp tờ giấy bằng ngón tay. Giấy được hắn nhặt về, nhưng người sau lưng hắn cũng hắn soái khí hất rơi, ngã vào trong bụi cỏ ven đường. La Ngọc Tĩnh bò dậy, nhặt cọng cỏ trong tóc. Trầm mặc, là Tru Tà Kiếm giờ phút này. Khổ Sinh tránh đi ánh mắt nàng, ngồi xổm xuống, để nàng khập khiễng ngồi trở lại trên ghế nhỏ. "Còn thêm một lần nữa, ngươi có thể trực tiếp quăng ta ngã chết.” "...Ta cũng không cố ý.” “Nếu ngươi cố ý, Tru Tà Kiếm đã động, ngươi chính là đầu óc chập mạch, ta và Tru Tà Kiếm đều hiểu rõ.” “...” Đi tới đi tới, Khô Sinh đưa tờ giấy rách tung tóe về phía sau cho nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]