Ôm đầu gối ngồi ở trong căn phòng tối tăm tăm tản ra ánh sáng nhàn nhạt, Tần Minh Hồi rốt cuộc cũng có chút cảm giác chân thật khi xuyên việt, xuất thần mà nghĩ đến thân nhân cùng các bằng hữu của mình.
Cánh đồng bát ngát quá yên tĩnh, ngoài trừ tiếng gió vù vù, những thanh âm khác cái gì cũng không có.
Ngây người trong chốc lát, Tần Minh Hồi lại gọi 01.
[ 01, chúng ta tới nói chuyện đi.]
Hổ thẹn, làm một tiểu muội yếu mềm, hiện tại cô chỉ muốn tìm một người nào đó đến nói chuyện để tiếp thêm can đảm. Tuy rằng số 01 chỉ là một người máy, cũng không phải nhân loại, nhưng tốt xấu gì hắn cũng có thể phát ra âm thanh.
Loại chuyện đối thoại với di động lập trình cùng người máy gia dụng này, chưa ai làm qua đâu.
[Được, tiểu tiểu thư.]
Số 01 hữu cầu tất ứng, thờ ơ mà đáp ứng một câu, sau đó không lên tiếng nữa.
Tần Minh Hồi suy nghĩ, nảy lên một cái đề tài nói chuyện phiếm.
[ 01, anh biết chữ ‘ hồi’ có bao nhiêu cách viết sao?]
Một loạt tiếng két két két, 01 vừa nâng đầu lên rồi lại cúi đầu xuống trước ngực, hai con mắt to to tròn tròn phát ra hồng quang không ngừng lập lòe, giống như một người hoảng hốt mà không ngưng chớp mắt. Tần Minh Hồi hoài nghi nếu hắn tiếp tục cúi xuống sẽ thiêu luôn cái đầu mình mất, vội vàng chuẩn bị đổi một cái đề tài.
[ Xin lỗi, tiểu tiểu thư, tôi không có đáp án, tôi chỉ mở ra chức năng bảo hộ cùng công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1058093/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.