Kỷ Luân tỏ vẻ "Thân ái, không cần, em mau đi nghỉ ngơi đi, hôm nay đã mệt nhọc cả ngày."
Tần Minh Hoàng trừ nói chuyện, cái gì cũng chưa trải qua.
Tần Phi Mạc cũng tỏ vẻ không cần.”
Tần Minh Hoàng cổ ý hỏi :"Anh trai, anh không sợ anh ấy à?”
Tần Phi Mạc trầm ổn nói :"Anh là người Tần gia, anh không sợ.”
Ngữ khí so với lần trước thong dong hơn rất nhiều, hôm nay hắn thật sự trưởng thành.
Xe rời khu biệt thự này, trầm mặc xẹt qua từng hàng đèn đường chậm rãi sáng lên. Tần Phi Mạc nhìn tháp cao ngoài cửa sổ nơi xa xây lên vòm trời, đôi tay nắm vào nhau đặt ở đầu gối đầu nói "Mau chóng mang theo Minh Hoàng rời khỏi xã hội nhân loại đi, đến nơi Không Hải bao phủ.”
Kỷ Luân nhìn con đường phía trước, "Cô ấy là nhân loại, cô ấy càng thích sinh sống ở chỗ này.”
"Ngu xuẩn." Tần Phi Mạc không khách khí mà nói "Cậu nhìn không ra sao, em ấy thời khắc đều chuẩn bị rời khỏi nơi này!”
Vừa rồi lúc nói chuyện, tuy rằng Tần Minh Hoàng không nói tỉ mỉ, nhưng hắn nghe ra được, căn bản cô không có ý tử ở chỗ này tìm công việc ổn định sinh hoạt, còn không phải suy nghĩ vì cậu ta.
Kỷ Luân không để ý tới hắn, lặp lại, "Cô ấy là nhân loại, cô ấy càng thích sinh sống ở chỗ này.”
"Nghe nói ngày mai gần đây có khai trương thủy cung." Kỷ Luân sửa sang lại các loại tạp chí bị cô làm loạn, nói ra tin tức nghe được khi mua đồ ăn.
“Vậy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1058074/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.