🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đừng nói giáo sư Khang Tập bọn họ căn bản không biết cái lỗ đó tạo thành như thế nào, dù bọn họ thật sự tự tàng cũng không có khả năng lấy ra chia sẻ. Mắt thấy thế cục khẩn trương, ba người phụ trách nghiên cứu một lúc, quyết định tức khắc xuất phát trở về, dù sao chuyển này của bọn họ trên cơ bản đã đạt được mục đích.
Lại ở tiếp, nói không chừng có tổn hại.
Tần Minh Hoàng và Kỷ Luân đương nhiên là theo đội ngũ bọn họ cùng quay về khu 102.
Vẫn luôn ở khu bỏ hoang, chưa thấy được mấy người sống, đây vẫn lần đầu tiên Tần Minh Hoàng nhìn thấy nhiều người như vậy, thật đúng là rất có cảm giác tận thế, ven đường tất cả đều là xe, mọi người mang theo hành lý giống như đào vong, trên đường chen nhau chật như nêm cổ, đất hoang hoặc là đồng ruộng bên cạnh đều đã bị xe lui tới áp thành một mảnh đường bằng phẳng.
Ở khu vực Không Hải bao phủ, đám người còn có chút nghiêm túc khẩn trương, nhưng càng rời xa Không Hải, tới gần khu 106 còn chưa bị bao phủ, cảm xúc của mọi người liên trở nên vững vàng hơn.
Ban đêm đoàn xe của bọn họ dừng ở một chỗ đất trồng hạ trại nghỉ ngơi, Tần Minh Hoàng còn thấy mấy chiếc xe chung quanh đỗ cùng nhau, trên xe người xa lạ chạy nạn dựa vào bên cửa sổ, lớn tiếng nói chuyện phiếm, nói nói cười cười, oán giận một chút nhà mình bị những quái vật kỳ quái chiếm cứ, chửi bới một chút tình hình giao thông gần đây không tốt, lại tâm sự mình muốn đi đâu, hoàn toàn lửa nóng.
Chờ đến qua khu 106, hoàn toàn thoát ly phạm vi Không Hải, rốt cuộc không nhìn thấy đám người quy mô lớn dời đi.
Thấy không trung trở lại an toàn, mọi người trong đội ngũ tâm tình đều thực không tồi, Tần Minh Hoàng thì không. Cô ngồi ở bên cạnh giáo sư Khang Tập, bên kia Kỷ Luân ngồi cùng cô như hình với bóng.
Kỷ Luân nhìn qua cũng không có gì khác thường, nhưng Tần Minh Hoàng biết, càng rời xa phạm vi không Hải, hắn sẽ trở nên càng suy yếu. Chung quanh hơi nước thưa thớt, dù muốn duy trì dáng vẻ hiện tại này, cũng cần không ngừng bổ sung hơi nước, cho nên Tần Minh Hoàng cách một thời gian đều sẽ đưa nước cho hắn.
Toàn bộ hai trương nước chuẩn bị trên xe, cơ hồ đều bị Kỷ Luân một mình uống sạch. Làm cho giáo sư Khang Tập vô cùng hoài nghi mà nhìn chằm chằm Kỷ Luân, cho dù không nói chuyện, ánh mắt kia cũng viết rõ hoài nghi "Thằng nhãi này có phải thân thể có tật xấu nào hay không”.
Không thể không ngừng uống nước, Kỷ Luân liền đành phải mỗi cách một thời gian lặng lẽ đi vào trong WC, mở vòi nước ra để thân thể mình ngâm nước một chút, miễn cho quá mức khô ráo mất nước.
Hắn từ trong WC một lúc mới ra, đối diện giáo sư Khang Tập cố ý lắc lư tới đây quan sát tình huống, Khang Tập thật sâu mà liếc hắn một cái, cường điệu nhìn chằm chằm thân dưới hắn.
“Nếu có bệnh, nhất định phải sớm trị liệu.”

Tần Minh Hoàng vừa vặn thấy một màn này, thiếu chút nữa không cười chết hai người bọn họ.
Ở trước cửa vào khu 102, bọn họ trải qua một đợt kiểm tra nghiêm mật. Bởi vì hiện tại có quá nhiều người chạy đến các khu khác, khu 102 từ sớm đã cho dân cư khu ngoài tiến vào, Tần Minh Hoàng nguyên thân là cư dân khu 120, hiện giờ làm người nhà của giáo sư Khang Tập, làm bổ sung thẻ thân phận mới có thể tiến vào khu 102.
Còn Kỷ Luân, hắn vốn chính là cư dân khu 102, hệ thống có tư liệu của hắn, tùy tiện thẩm tra đối chiếu một chút, làm lại cho hắn thẻ thân phận đã bị mất liên cho đi.
Kiểm tra nghiêm mật nhất chính là những mẫu sinh vật Không Hải bọn họ mang đến.
Kiểm tra viên vừa kiểm tra vừa nói giỡn: "Nếu không cẩn thận bỏ vào sinh vật Không Hải gì nguy hiểm, vậy không ổn."
Kỷ Luân cầm thẻ thân phận mới làm đi qua bên cạnh, ngồi lên xe.
Ở cửa khu 102 trì hoãn không sai biệt lắm khoảng nửa ngày, tiến vào bên trong, Tần Minh Hoàng mới cảm giác như là về tới xã hội hiện đại. Nhưng nơi này kiến trúc phổ biến cũng không cao, mật độ dân cư hình như cũng không đông. Ngẩng đầu nhìn lên trên, cơ hồ các nơi đều đang khẩn cấp xây vòm trời, nhìn qua giống như là cái lồng trong suốt, từng mảng trải trên đỉnh đầu, về sau đại khái sẽ nối liền thành một khối.
Đoàn người tới giao lộ nào đó, sắp sửa đường ai nấy đi.
"Mẫn Mẫn, ba ba phải đi trường học một chuyến trước, nếu không ba ba cho con địa chỉ, con về nhà trước được không?" Giáo sư Khang Tập nói.
"Sư huynh, thầy đang đợi anh, chúng ta nên đi viện nghiên cứu, anh lên xe của em đi.” Kiều An ở ngoài xe gõ gõ cửa sổ.
Tần Minh Hoàng và Kỷ Luân liếc nhau, Kỷ Luân duỗi tay nắm lấy tay Tần Minh Hoàng, "Tôi dẫn cô ấy về nhà trước.”
Tiếp theo hắn kéo Tần Minh Hoàng xuống xe, thực nhanh cản một chiếc xe taxi ở ven đường.

Giáo sư Khang Thụ và Kiều An cũng chưa kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn bọn họ nghênh ngang mà đi, ở phía sau hô to cái gì.
Tần Minh Hoàng ngồi ở trên xe taxi, hỏi người bên cạnh, "anh biết nhà Kỷ Luân ở đâu? Đây là muốn mang em đi nhà anh ta?”
Kỷ Luân nhìn cô, ánh mắt thản nhiên: "Đương nhiên không phải, chúng ta đã nói rồi, đầu tiên đến nơi đây là phải đăng ký kết hôn trước mà? Cho nên chúng ta đi đến chỗ đăng ký kết hôn.”
Tần Minh Hoàng im lặng, trên mặt tươi cười chậm rãi biến mất, cô nhìn cửa sổ đóng chặt và cửa xe bị khóa, trong nháy mắt muốn nhảy xe.
Sao lại thế? Chẳng lẽ không phải anh đến nghĩ cách cứu viện cùng tộc sao? Sao lại nhớ thương chuyện này? Anh lại không phải nhân loại, vì sao chấp nhất với hình thức hôn nhân của nhân loại như vậy!
Tần Minh Hoàng nội tâm đau kịch liệt mà nghĩ, gia hỏa này càng ngày càng như một nhân loại đủ tư cách, lúc hắn trầm mặc không biết đã âm thầm tiêu hóa bao nhiêu tri thức về nhân loại.
Phải biết rằng vào một tháng trước, hắn đến nói chuyện bình thường còn không quá thông thuận, mỗi ngày chính là tới tới lui lại vài câu tỏ tình cầu yêu lặp đi lặp lại, như là loa phát bị hỏng.
Hiện tại thế nào? hắn đã thuần thục giao lưu cùng tài xế về điểm đến, hơn nữa mang theo cô đến thắng chỗ đăng ký kết hôn, lại thuần thục hẹn trước xếp hàng, bởi vì ít người, thực nhanh liền đến phiên bọn họ.
Tần Minh Hoàng âm thầm nghĩ, tốt nhất lưu trình phức tạp một chút, khiến hắn không hiểu rõ manh mối, hoãn lại mấy ngày rồi nói, kết quả chỉ phát ngốc trong chốc lát, ký cái tên, vừa hồi thần, trên tay đã bắt được một tờ đăng kí kết hôn.
Các người nơi này kết hôn tùy tiện như vậy, thuận tiện như vậy, nhanh chóng như vậy sao?
Kỷ Luân ngóng nhìn gương mặt trầm trọng của cô, bỗng nhiên nói vào bên tai cô:” Để chúc mừng, chúng ta sẽ đi ăn một bữa tiệc lớn. Bảo bối, em muốn ăn cái gì?”
Tần Minh Hoàng lập tức vứt bỏ tâm tình trầm trọng vừa mới xuất hiện, tinh thần nâng lên. Không phải chỉ là kết hôn thôi sao, có cái gì đáng sợ? Nếu cô thừa nhận, thì quan hệ của hai người không cần tờ giấy này sẽ cũng là như vậy, nếu như cô không thừa nhận thì đăng kí kết hôn cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi.
Tần Minh Hoàng :” Đi thôi, đi ăn gì đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.