Ba phút sau, Tần Minh Hoàng xoa chân ngồi ở trên sô pha, che lại trán mình, nhìn Kỷ Luân rơi lệ đầy mặt, vô lực mà xua xua tay.
"Được rồi được rồi, vợ chồng thì vợ chồng, em sợ anh rồi được chưa, xin anh đừng khóc.”
Kỷ Luân nháy mắt thu hồi nước mắt. Trong thân thể hắn đều là hơi nước, muốn tiết một ít nước mắt là chuyện không thể dễ dàng hơn. Những hạt nước mắt còn nổi trên má hắn, thần kỳ mà dung nhập vào mặt hắn.
Tần Minh Hoàng: "Lần sau lau nước mắt, không được trực tiếp hấp thu." Bởi vì cảnh tượng này quả kỳ ba.
Kỷ Luân ôn nhu chậm rãi: "Thân ái, chúng ta đã làm vợ chồng lâu như vậy ......"
Tần Minh Hoàng thầm nghĩ: Lâu chỗ nào? không phải vừa mới mới bắt đầu sao?
Kỷ Luân: "Chúng ta có phải có thể bắt đầu suy xét vấn đề sinh sản hay không? Em yên tâm, anh đã thu thập xong dinh dưỡng, khẳng định sẽ không làm em mệt nhọc.”
Tần Minh Hoàng vổn định giảng đạo lý cùng hắn, nhưng cẩn thận nghĩ ngợi, tựa hồ giảng đạo lý cùng hắn cũng chưa từng có lúc giảng thông, hơn nữa người này vừa mới lĩnh ngộ một cái kỹ năng đáng sợ, cô cần phải tìm lối tắt thuyết phục hắn.
Vì thể cô nói: "Còn chưa tới kỳ động dục của nhân loại, bây giờ em không được, hiểu không?"
Kỷ Luân dịu ngoan gật đầu: "Anh hiểu, cho nên đến kỳ động dục tiếp theo có thể chứ?”
Tần Minh Hoàng hoài nghi, hắn đây là lấy lại làm tiến, hắn dường như lại trở nên thông minh hơn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1058058/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.