🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đĩa tuyến thật lớn của nó giống thân thể vắt ngang ở trên đầu cô cách khoảng 1 mét, các chi số lượng đa dạng bơi lội trong không khí bên người cô, cơ hồ là trôi nổi trong không trung, giống một cái lồng giam bao phủ cô ở bên trong. Nhưng mỗi lần cô có động tác, những cái chi linh hoạt vô cùng đều sẽ tránh đi trước.
"Ra đây để tao nhìn xem?" Tần Minh Hoàng nói, ở trong ao tìm kiếm tung tích đại gia hỏa đó. Bỗng nhiên cô cảm giác một chân khác lại bị nhẹ nhàng dán dán.
“Là muốn chơi cùng tao sao?” Cô nhanh chóng vớt xuống, vớt được một thứ lạnh băng băng lại mềm mại, xúc cảm như là thạch trái cây, nhưng đồ vật đó thực nhanh từ trong tay trôi ra ngoài, hơn nữa cổ ý vô tình mà dán ở lên cánh tay cô, ba giây đồng hồ sau lại lần nữa rời đi.
Tần Minh Hoàng có chút kỳ quái, "Hôm nay mày có vẻ sinh động a?”
Bình thường nó đều dán một chút liền buông ra, hôm nay biểu hiện lại có vẻ.... dính người. Chẳng lẽ rốt cuộc được cô cho ăn quen, cho nên thân cận cô?
"Được rồi, chờ, tao đi lấy chút đồ vật chơi với mày.” Cô từ kho hàng lấy ra bóng cao su màu sắc rực rỡ không biết ai để lại, ném vào trong nước, "Tới chơi bóng a!”
Bóng cao su màu sắc rực rỡ nổi ở trong nước, không có động tĩnh.
Tần Minh Hoàng thấy thế nghĩ thầm bạch tuộc lớn chỉ số thông minh lợi hại hơn chó sao? Nó có thể chơi bóng hay không a?
Vừa mới chuẩn bị dùng gây hất bóng trở về, nước ao trong suốt chung quanh quả bóng lại đột nhiên biến sắc, như là bị quả cầu màu sắc rực rỡ nhiễm lên, khuếch tán ra bên ngoài.
Tần Minh Hoàng: "Được rồi, tuy rằng tạo không có ý tứ này, nhưng mày biến sắc xác thật khá xinh đẹp.”
Cô hất bóng trở về, cầm ở trong tay ném vào một góc khác, bóng rơi xuống trong nháy mắt góc ao đó cũng biến thành màu sắc rực rỡ sáng lạn. Ném tới chỗ nào nơi đó liền biến sắc, quả thực huyễn khốc.
Tuy rằng không phải chơi bóng theo ý nghĩa truyền thống, nhưng Tần Minh Hoàng cảm thấy chơi như vậy cũng không tồi, tiểu khả ái trong ao này quá nể tình.
Cô không chơi bao lâu, cảm giác trong bụng ẩn ẩn đau, chạy nhanh về ký túc xá.
Vừa thấy quả nhiên kỳ sinh lý tới rồi.
"Biết ngay mà, buổi sáng hôm nay dậy cảm giác bụng trướng, quả nhiên tới." Cô tìm kiếm đồ dùng, đun nước ấm cho mình, ăn không ngồi rồi mà nằm ở ký túc xá một buổi trưa.
Cô cũng không biết lúc cô vội vàng rời đi, quái vật trong hồ đáp cái chi ở bên bờ, chỗ cô từng đứng.
Nó có thể nhận thấy đủ loại khí vị trên thân thể cô, thậm chí còn sớm biết rõ biến hóa trong cơ thể cô hơn so với bản thân cô.

Nhân loại không thể mượn dùng mắt thường thấy dấu vết sinh hoạt chung quanh một người, nhưng nó có thể bắt giữ cái loại khí vị đặc thù này, ở trong "Mắt” nó, cô đi quá mỗi một chỗ đều có quỹ đạo rõ
ràng.
Cho nên so với bình thường nó càng thêm xao động.
Ban đêm, đột nhiên có mưa, mưa to rơi trên kính, như là có người dùng nắm tay đập cửa sổ. Tần Minh Hoàng ngủ không ngon, có thể là bụng vẫn luôn ẩn ẩn truyền đến đau đớn, ảnh hưởng giấc ngủ của cô.
Mơ mơ màng màng, cô nghe thấy một ít thanh âm kỳ quái. Như là có người đang nói chuyện, lại như là có người đang ca hát, vô cùng ồn ào. Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, trong bóng đêm ngồi dậy, dựa vào bên cửa sổ lắng nghe.
Bên ngoài mưa thực to, vừa rồi thanh âm chợt nghe thấy bị tiếng mưa rơi che giấu hết thảy. Lúc Tần Minh Hoàng cảm thấy vừa rồi là ảo giác, bên tai cô lại bỗng bộc phát ra một đợt thanh âm. Lúc này là mấy người cả trai lẫn gái đang hô to, hộ cái gì nghe không rõ ràng lắm, vô cùng hàm hồ.
Không đúng, trong căn cứ này từ đâu ra những người khác kêu to? Thanh âm kia vẫn là từ hồ nước trong nhà bên kia truyền đến.
Cô vén mành lên nhìn hồ nước trong nhà bên kia, bên kia đen nhánh một mảnh, không thấy ánh sáng.
Đến tột cùng là chuyện thể nào.
Cô do dự có nên đi qua xem thử hay không, bên tai lại truyền đến một đợt thanh âm kỳ lạ. Trước nay àng chưa từng nghe thấy loại thanh âm này, không giống nhân loại có thể phát ra, cũng chưa từng nghe động vật nào kêu như thế. Nhưng thanh âm này dị thường êm tai dễ nghe, Tần Minh Hoàng thậm chí cảm thấy ở đây trong đoạn làn điệu không có ca từ này, cô nghe ra ý vị tha thiết kêu gọi.
Trong lòng tò mò lập tức đạt tới cực đại, Tần Minh Hoàng rốt cuộc vẫn cầm dù đi ra ký túc xá.
Hồ nước trong nhà đen nhánh im ắng, không có những người khác như trong tưởng tượng của cô, cô đi đến bên bờ hồ, tiếng bước chân vang vọng ở trong căn nhà trống trải.
Theo bước chân cô tới gần, trong ao sáng lên điểm điểm lam quang, giống như thủy triều phủ kín mặt nước, cùng lúc đó, cô lại nghe được "tiểng ca” kỳ quái, từ trong hồ nước truyền đến.
Là đại gia hỏa kia đang ca hát? Cô vẫn là lần đầu tiên nghe nó phát ra âm thanh.
Tần Minh Hoàng đi phía trước một bước, đột nhiên, một cái chi quẩn ở trên đời cô. Cái chi này không giống bình thường chỉ nhẹ nhàng dán như vậy, mà mang theo lực đạo mạnh mẽ, nháy mắt liền kéo cô vào trong nước --
Thân thể bay lên không đập vào hồ nước một khắc kia, Tần Minh Hoàng phản ứng lại, "Mẹ nó!”

Trong lòng cô nháy mắt hiện lên một loạt suy đoán đáng sợ, bạch tuộc lớn không phải là muốn ăn người đi? Lúc trước không muốn ăn thi thể Lệ Hi bởi vì đã chết, hiện giờ nó muốn ăn sống?
Rơi vào trong nước, Tần Minh Hoàng lập tức bơi lên trên, nhưng thực nhanh trên eo cô cuốn một cái chi, lại kéo cô xuống đáy nước. Gia hỏa này, cuốn lấy gắt gao, cô thật vất vả rút tay ra, muốn lấy dao giấy dưới giày, tay lại bị một cái chi khác cuốn lấy.
Cô ở trong nước giãy giụa sờ soạng, chỉ cảm thấy chạm vào tất cả đều là thịt mềm giống thạch trải cây, có ảo giác bị mãng xà cuốn lấy, bất quá các chi quấn lấy cô cũng không dùng sức như mãng xà cuốn lấy con mồi.
Gia hỏa này không phải là muốn dìm cô chết đuối đi!
Nín thở sờ soạng đến lưỡi dao dưới giày, Tần Minh Hoàng trở tay liền dùng sức chém lên cái chi cột lấy mình kia, lưỡi dao áp vào thịt mềm --
“Rầm!”
Tần Minh Hoàng từ trong ao bò dậy, cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi hồ nước trong nhà, chạy về ký túc xá.
Cô kinh hồn chưa định mà phun ra một hơi, nhìn về cái chi bạch tuộc mình cầm trong tay dần dần hiển lộ ra màu sắc. Vừa rồi cái chi quẩn ở trên người bị cô cắt đứt, thuận tay cầm về.
Tần Minh Hoàng nhìn chân bạch tuộc: "....."
Nói thế nào đây, chân bạch tuộc này dường như đang tản ra một hương vị rất thơm ngon. Mấy ngày này cô đều ăn cá, đã thật lâu không đổi khẩu vị.
Buổi chiều bởi vì đau bụng cũng chưa ăn cái gì, hiện giờ cảm thấy hơi đói.
Đương nhiên, cô biết, tên kia còn không nhất định là sinh vật ngoài hành tinh hoặc là quái vật từ phòng thí nghiệm gì đó, tốt nhất không nên ăn bậy.
Nhưng Tần Minh Hoàng nhịn không được nuốt nước miếng.
Đối với ăn, cô chính là thích nếm thử!
Cô trải qua một phen lăn lộn mới lấy được chiến lợi phẩm, lấy đã lấy về, nếm thử hương vị có làm sao.
Thành công thuyết phục bản thân, Tần Minh Hoàng thay quần áo ướt xong đi xuống nhà bếp.
Đêm khuya dưới phong bếp, rất nhanh tỏa ra mùi thịt bạch tuộc nướng trên vỉ sắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.