🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trời đầy mây, gió nhẹ, nhiệt độ không khí 22°C
Tần Minh Hoàng ngồi ở trên ghế bên cạnh hồ nước, ngửa đầu nhìn bầu trời, không Hải trên trời đã sắp lan đến đỉnh đầu, bóng ma khổng lồ gần trong gang tấc bao phủ trên không, giống một tầng u ám lưu động, cho người ta áp lực không gì sánh kịp.
Ngày hôm qua buổi chiều, Tần Minh Hoàng nghe thấy từ phương xa truyền đến tiếng cảnh báo, đó là tiếng cảnh báo tai hoạ nghiêm trọng trong thành thị, âm điệu bén nhọn chói tai lặp lại, lực xuyên thấu cực mạnh, căn cứ ở khu vực ngoại ô hẻo lánh khu118 cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Radio và tivi đều sớm đã không có tín hiệu, cô không biết tình huống bên ngoài, chỉ có thể suy đoán từ tiểng báo động này, sợ là đã không tốt lắm.
Không Hải đã bao trùm sát bên ngoài khu 120, tới bên cạnh khu 118. Cho nên hiện giờ Tần Minh Hoàng nằm ở đây, là có thể thấy rõ ràng cảnh tượng ranh giới trên trời, một bên là u ám, một bên là nước biển. U ảm đụng vào nước biển, thật giống như sóng triều đánh lên bờ biển.
Cảnh tượng kỳ lạ như vậy so với đặc hiệu thị giác nhìn qua còn kích thích hơn nhiều, Tần Minh Hoàng gần đây không có việc gì liền ngồi ở bên ngoài nhìn bầu trời.
Mắt thấy sắp đến giữa trưa, cô đứng dậy đi vào phòng bếp.
Đồ ăn cô tìm ra trong phòng bếp đã không còn, hiện giờ cô ăn đồ của con bạch tuộc ẩn hình đó -- những con cá trong hầm chứa đá.
Cá chiên, cá canh, cá nướng đều đã làm, Tần Minh Hoàng hôm nay buổi sáng chính là làm cá viên. Tự chế cá viên rất đơn giản, chỉ có băm cá hơi phiền toái, nhưng hương vị thành phẩm không tồi, cô làm một bồn cá viên lớn đặt ở tủ đông, muốn ăn liền lấy một ít ra nấu, như là nấu bánh trôi vậy.
Bưng gia vị tự chế cùng cá viên nóng hầm hập ở bên bờ hồ ngoài trời, cả người cô giống như không xương cốt nửa nằm liệt, chán đến chết nhai cá viên, ngẫu nhiên nhìn mây trên trời một cái, ngẫu nhiên còn tùy tay xoa một miếng cá viên ném vào trong hồ cho bạch tuộc.
Đại gia hỏa đó cho cái gì cũng ăn, Tần Minh Hoàng mấy ngày này đã coi nó trở thành cá vàng mình nuôi.
Nơi này hiện giờ chỉ còn lại một mình cô, cũng không có ai có thể nói chuyện phiếm, cô đành phải cùng "cá vàng nhỏ” này chơi đùa...... không đúng, thiếu chút nữa đã quên vẫn còn một người.

Ba Lý còn bị cô trói ở ký túc xá. Cách một ngày cô đi qua đút chút nước và thức ăn, bảo đảm hắn sẽ không chết, nhưng hoàn cảnh sinh tồn cũng chẳng ra gì.
Vừa đi vào gian ký túc xá, Tần Minh Hoàng đã ngửi thấy một mùi lạ, mặt cô không đổi sắc móc ra khẩu trang đeo lên, cầm một lọ nước qua, Còn cẩn thận cằm ống hút.
Ba Lý hơi thở thoi thóp nhìn thấy cô liền khóc, thái độ của hắn từ lúc bắt đầu bất chấp tất cả "Lão tử chính là giết cô ta thì mày có thể thể nào” sau đó biến thành "Cầu xin cô buông tha tôi, tôi biết sai rồi, tôi không nên giết cô ấy, đến bây giờ --
"Cầu xin cô, cô giết tôi đi! Tôi không chịu nổi, cô giết tôi đi!”
Tần Minh Hoàng đưa nước cho hắn uống, vẻ mặt kỳ quái, “Anh nói cái gì, tôi không phải loại người tùy tiện giết người, tôi lớn như vậy còn chưa từng giết ai đâu."
Tận thị các cô huấn luyện thị nữ, cũng không phải dạy thành sát thủ.
Ba Lý giống như nghe không thấy cô đang nói gì, khóc la: "Tôi không muốn chịu tra tấn thể này nữa!”
Tần Minh Hoàng: "Đừng có bôi nhọ tôi, tôi chỉ trói anh vào đây, cũng không tra tấn anh a. Này, anh xem, tôi còn mang theo cá viên cho anh đây, anh tự dùng miệng ngậm ăn đi, tôi đi trước, nơi này quá thôi.”
“Không, đừng đi! Tôi đều nói cho cô!” Ba Lý hô to, "Là có người muốn tôi giết cô ta, là tiến sĩ Kỷ Luân trước kia ở căn cứ này, đều là hắn nói muốn tôi phối hợp, không liên quan đến tôi!”
Trong đầu Tần Minh Hoàng nói, tới rồi, phim kinh dị loại hình sinh hóa chuẩn bị có tiến sĩ nào đó, vừa nghe chính là nhân vật vai ác, cái loại người cuồng nghiên cứu chỉ cách kẻ điên một đường nhỏ. Chính là bởi vì những bộ phim đó có quá nhiều tiến sĩ vai ác, làm cho cái danh hào tiến sĩ này cũng không dễ nghe.
"Tôi chỉ nghe mệnh lệnh của hắn, cô thả tôi đi --”.
"Khó mà làm được." Tần Minh Hoàng buông thức ăn, nước uống đi đến cạnh cửa, "Anh không cần nói này nọ với tôi, tôi không muốn biết, tôi lại không phải cảnh sát nơi này, không phụ trách bắt người xấu, tôi chỉ cần bảo đảm không phạm pháp, có thể tồn tại rời đi là được.”

Nói xong cô thuận tay đóng cửa ký túc xá, đem một phòng mùi hôi cùng với Ba Lý khóc rống nhất ở bên trong.
Hiện giờ biết hối hận, lúc trước giết người sao không ngẫm nghĩ nhiều hơn. Lúc trước cô còn nghĩ đến muốn bày thi thể người bị hại ở trong ký túc xá của Ba Lý, để mỗi ngày hắn nhìn thi thể người bị mình giết chết.
Nếu không phải sau đó cô cảm thấy bày thi thể người bốc mùi thổi ở đó thì không quá hữu hảo với người bị hại, cô đã thật sự làm như vậy.
Hiện giờ đôi tình lữ được cô chôn ở trong vườn, cùng một hố, cũng không tính là tịch mịch.
Nhưng căn cứ lớn như vậy, một mình cô mỗi ngày lắc lư qua lại, cô tịch mịch, đành phải mỗi ngày bên bờ hồ cho cá ăn.
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cô lại rửa sạch hồ nước một lần, vừa chơi súng bắn nước, vừa nói chuyện với con bạch tuộc lớn không biết ở đâu kia, "Mày không phải là giống loài mới mà tiến sĩ kia làm ra đi? Lúc trước tạo cho rằng mày là bạch tuộc ngoài hành tinh."
"Tao ở đây đã có chút phiền, mấy ngày này mỗi ngày đều ăn cá, tạo sắp không chịu được, chờ Không Hải trên đầu kia di động tới đây, tao nhìn đủ rồi liền nghĩ cách rời đi, đến lúc đó mày ở đây không ai cho ăn sẽ không đòi chết đi?”
Cô tắt súng bắn nước trở lại bên bờ hồ, một cái chi trong suốt nhọn nhọn dán trên cẳng chân cô, đây đã không phải lần đầu tiên Tần Minh Hoàng nhận được đại gia hỏa này "Chào hỏi”.
Ban đầu cô còn thực cảnh giác, nhưng sau đó lại phát hiện mỗi nó lần đều chỉ dùng một cái chi nhọn nhọn lặng lẽ đáp lên chân cô một chút, lại thực nhanh thu hồi đi, cô liền cảm thấy đại gia hỏa này khả năng có chút thẹn thùng.
Cảm giác được trên chân có một chút ướt át, Tần Minh Hoàng trở tay vớt, quả nhiên lại vớt được một tay không, đại gia hỏa biết ẩn hình kia đã thu hồi cái chi rồi.
"Quá thẹn thùng rồi bạch tuộc nhỏ, tạo đã cho mày ăn nhiều bữa như vậy, còn chưa thấy rõ rốt cuộc mày trông như thế nào đâu.”
Nếu giờ phút này, Tần Minh Hoàng đứng ở phòng điều khiển, cô có thể thông qua dụng cụ đặc thù nhìn thấy, "bạch tuộc nhỏ thẹn thùng” trong tưởng tượng của cô đang dùng một loại tư thế đáng sợ gì "Chơi đùa” cùng cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.