Quả nhiên hắn vẫn luôn đang nhìn hết thảy nơi này. Khó trách lúc trước ở trong đại sảnh hắn châm ngòi ly gián tùy tiện như vậy, nguyên lại còn có biện pháp thế này, có thể khiến cho họ tàn sát lẫn nhau. Tiểu tử này không biết là muốn nhìn bọn họ đuổi giết cô, hay là muốn nhìn cô giết ngược bọn họ. Tần Phi Thường trong lòng nghĩ chuyện này, khi mấy người kia chạy về phía mình, cuốn dây lưng trong tay, cản ngã Lợi Ngang chạy ở phía trước nhất, thít chặt cổ cậu ta, một chân đạp lên sau lưng, lợi dụng trọng lượng thân thể trực tiếp làm gãy cổ cậu. Những người bị u linh bám vào cũng không linh hoạt lắm, Tần Phi Thường lại nắm lấy cơ hội vướng ngã một người, lợi dụng biện pháp giống vừa rồi siết đứt cổ. Liên tiếp, trừ thở dốc dần dần tăng thêm, biểu tình của Tần Phi Thường cũng chưa thay đổi, lúc cuối cùng giết một cô gái lớn lên xinh đẹp, thấy biểu tình cô ấy đặc biệt khó coi, cô còn khó được nói một câu: "Trở về nghỉ ngơi tử tế đi.” Vài thi thể ngã trên mặt đất, duy nhất Tần Phi Thường còn đứng dựa vào cây cột ngửa đầu thở dốc, quá mệt mỏi. "Đồng bạn đều bị cô giết chết." Bá Đặc thanh âm phá lệ dễ nghe, có thể làm người ta tha thứ một chút lời hắn vui sướng khi người gặp họa. Tần Phi Thường cúi đầu, thấy bên bồn hoa nở đầy hoa hồng, không biết từ khi nào Bá Đặc lặng yên không một tiếng động ngồi đó. Dưới ánh trăng mỹ thiếu niên chống cằm, một chân đáp ở trên một chân khác, mũi chân vừa lúc chạm vào bóng Tần Phi Thường. Trên ngón tay hắn quấn một dải lụa, tươi cười ngọt ngào, "Vừa rồi làm thực không tồi, cho nên ta quyết định mời cô tham gia vũ hội.” Ngay sau khi nghe hắn nói những lời này, Tần Phi Thường cảm giác có một cảm giác âm lãnh từ cây cột sau lưng trào ra, tiến vào thân thể của cô. Cô cảm giác tử chị mình như bị đông cứng, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Hóa ra đây là cảm giác bị u linh bám vào người? Xác thật, hành động có chút cứng đờ, chính mình không có cách nào tự khống chế.
Bá Đặc lúc này lại trở nên giống tiểu vương tử ưu nhã, duỗi tay đỡ tay cô, cười đưa cô tới bên cạnh một tòa kiến trúc. Nơi này Tần Phi Thường cũng chưa tới, so sánh với đại sảnh có thể cất chứa rất nhiều người, nơi này càng như là một cái sảnh nhỏ tương đối tư mật. Sau khi họ tiến vào, sảnh nhỏ vốn tĩnh mịch chợt sống lại. Bên trong sáng lên vô số ánh nến, chiếu sáng giấy dán tường hoa văn phức tạp bốn phía, tranh sơn dầu treo ở trên tường cùng với bàn nhỏ đầy rượu, hoa tươi và sô pha. Nơi này rõ ràng không có một bóng người, nhưng Tần Phi Thường nghe được rất nhiều người nói chuyện với nhau, thật giống như trên sô pha kỳ thật đều ngồi đây phu nhân và tiểu thư váy áo hoa lệ, bàn nhỏ bên cửa sổ cũng đều đứng đầy các vị thân sĩ, còn có dương cầm trong góc tự động đàn tấu âm nhạc dễ nghe. Như u linh nhìn không thấy nghe không hiểu, Bá Đặc mang theo cô đi vào, xuyên qua "Đám người”. Ánh mắt Tần Phi Thường nhất nhất xẹt qua các loại chi tiết và đồ trang trí chung quanh. Lúc bọn họ đi đến khu nghỉ ngơi, âm nhạc chợt dừng lại, tiếng nói chuyện cũng ngừng lại, giống như toàn bộ "Người” đều đang hoan nghênh chủ nhân đã đến. Tần Phi Thường cảm giác chính mình đặt mình vào trong đám người, cô bị người nhìn không thấy ấn ngồi trên một cái sô pha, có cái gì cởi ra giày của cô, lộ ra hai chân. Bá Đặc còn mặc áo sơmi quần dài dính rất nhiều máu tươi, hắn đứng ở bên sô pha búng tay một cái, bỗng nhiên bốn phía vang lên tiếng nói nhỏ khe khẽ, còn có tiếng cười nho nhỏ. Trong tiếng động, Tần Phi Thường thấy trên mặt đất thêm một tầng mảnh vỡ thủy tinh sáng lấp lánh, phủ kín mặt đất lót thảm nhung. Âm nhạc lại lần nữa vang lên, Bá Đặc tiến lên dắt cô, hai người đồng loạt đi lên pha lê trải thành sân khấu. "Ta có thể cùng nhảy cả đêm, cao hứng sao?” hắn nhìn chăm chú vào cô nói, trong ánh mắt đen nhánh tất cả đều là thâm tình giả dối cùng chờ mong chân thật.
Tần Phi Thường nhìn hai chân mình đạp lên pha lê, đã bắt đầu đổ máu. Nhảy cả đêm, hai chân cô đại khái phải ngắn đi một đoạn, thật không sai, kẻ điên này thật có thể lăn lộn. Tay cô đáp ở trên vai Bá Đặc, nói: "Bị u linh khống chế mà khiêu vũ thì có ý tứ gì, không bằng để chính tôi khống chế thân thể nhảy cùng anh.” Bá Đặc cười nói: "Cởi bỏ khống chế, cô sẽ giãy giụa chạy trốn.” Tần Phi Thường: "Tôi sẽ đau đớn giãy giụa chạy trốn, không phải càng them thú vị? Như bây giờ, có đau thì thân thể của tôi cũng sẽ không có phản ứng." Bá Đặc: "Ừ... cô nói đúng.” hắn bị thuyết phục. Tần Phi Thường cảm giác thân thể nặng lên, một lần nữa có được quyền chi phối thân thể. Dưới chân pha lê cắt vỡ da cô, dù cô có thể nhịn, cũng không khỏi lộ ra vẻ đau xót. Tần Phi Thường: "Tôi sẽ đau đớn giãy giụa chạy trốn, không phải càng có ý tứ? Như bây giờ, có đau thì thân thể của tôi cũng sẽ không có phản ứng.” Bá Đặc: "Ừ... cô nói đúng.” hắn bị thuyết phục. Tần Phi Thường cảm giác thân thể nặng lên, một lần nữa có được quyền chi phối thân thể. Dưới chân pha lê cắt vỡ da cô, dù cô có thể nhịn, cũng không khỏi lộ ra vẻ đau xót. Bá Đặc ôm eo cô, cẩn thận quan sát biểu tình của cô, chờ cô đau đến thất thổ giãy giụa. Nhưng chờ tới chờ đi, chỉ nhìn thấy cô khẽ nhíu mày, bất động thanh sắc đem trọng lượng thân thể đè ở trên người hắn, động tác nhón chân dẫm lên pha lê phá lệ uyển chuyển nhẹ nhàng. Không thể nhìn thấy hình ảnh muốn nhìn, Bá Đặc tươi cười nhạt đi một ít, hắn ác liệt mà cười, cố ý nắm tay Tần Phi Thường, phối hợp âm nhạc muốn cô xoay quanh. một vòng xoay chuyển như vậy, nửa bàn chân cô đều bị xé nhỏ. Tần Phi Thường liếc hắn một cái, bỗng nhiên ôm cổ hắn, đạp lên trên giày của hắn, ở trong ánh mắt hắn chợt lộ ra lãnh quang, há mồm hung hăng cắn một ngụm lên bờ môi của hắn. Cô chưa bao giờ làm chuyện mua bán lỗ vốn. đã ăn mệt, đều phải đối phương thức đòi về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]