Muốn dùng một sợi dây lưng siết chết người cũng yêu cầu kỹ xảo và lực đạo, Tần Phi Thường có kỹ xảo này, lực đạo lại không đủ, chủ yếu là thân thể này quá yếu. Xoa xoa bàn tay mình bị siết đỏ lên, cô cầm dây lưng chậm rãi quấn vòng trên tay. Dạo nhỏ không mang vào được, cô cố ý chọn lựa sợi dây lưng này chuẩn bị dùng như vũ khí. Phân biệt phương hướng một chút, Tần Phi Thường đi tới vườn hoa hồng nơi tử vong lần đầu tiên. Cô vẫn tin tưởng vào trực giác của mình, cảm thấy nơi đó có tồn tại đặc thù, muốn đi xem thêm. Hơn 50 người phân tán chạy ra, ở phế tích lâu đài cổ giống mê cung thật lớn này, chỉ một giây đã không thấy những người khác, Tần Phi Thường làm tốt chuẩn bị một mình một người, ai ngờ đi ra ngoài không bao lâu liền nhìn thấy vài người tụ tập cách đó không xa, như đang chờ đợi cái gì. Nam thanh niên dẫn đầu nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên, vẫy tay với cô. "cô chính là Lạc Lan đi, tôi là Lợi Ngang." Thanh niên lễ phép mà cười cười với cô, "Bọn tôi đều vào phòng nói chuyện đó của cô, trở lại thế giới ban đầu, chúng ta lại không thể đàm luận tình huống cụ thể nơi này, cho nên nhân lúc đang tụ tập ở bên nhau thì trao đổi tin tức. Chúng tôi chuẩn bị tập hợp các loại nguy hiểm ở lâu đài cổ, cũng cho mọi người có chuẩn bị tâm lý.” Không tồi, rốt cuộc bình tĩnh lại có thể bắt đầu động não. Tần Phi Thường gật gật đầu, thay đổi chủ ý lập tức rời đi, chuẩn bị nghe bọn hắn nói thế nào. "Lần đầu tiên tôi uống nước trong hồ liền chết.” Lợi Ngang nhở tới thống khổ ngay lúc đó, vẫn là sắc mặt trắng bệch, "Uống nước nơi này sẽ không ngừng nôn mửa, tựa như có một bàn tay rút ra hết toàn bộ nước trong thân thể, mọi người tốt nhất cách hồ nước xa một chút.” Những người còn lại cũng chịu đựng khó chịu, sôi nổi mở miệng: "Tôi thì ăn đồ ăn mà chết, vỡ bụng, đồ vật nơi này đều không thể ăn.” "Tôi ở bên cạnh một toà nhà, hình như là trong phòng bếp, gặp u linh, nó khống chế được thân thể của tôi, dùng dao phay băm rớt tay tôi, chảy rất nhiều máu...... Là buổi tối, buổi tối u linh rất nhiều.” cô gái diện mạo không tồi nhẹ nhàng run rẩy nói một chút. "Tôi bị dây leo giết chết, những dây leo đó biết cử động, siết cổ tôi, siết một chút thả một chút, qua thật lâu mới chết, tôi cảm thấy chúng nó hình như là vật sống.” "Tôi bị bộ xương khô trong giáo đường sống sờ sờ cắn chết... Quá đau.” "Tôi là......”
Tần Phi Thường nghe xong, nói: "Thử coi nơi này trở thành một trò chơi đi, game kinh dị thực tế ảo đau đớn trăm phần trăm.” Người còn lại nhìn cô, thần sắc đều có chút phức tạp. Nếu tất cả mọi người tuyệt vọng, như vậy người còn lại cũng sẽ không tự chủ được bị loại tuyệt vọng này cảm nhiễm. Nhưng ở trong đám người đang sợ hãi này, toát ra một người bình tĩnh đến đáng sợ như vậy, khiến cho bọn họ cảm thấy mình sợ hãi thì tựa hồ trở nên thực yếu đuối. Những người trẻ tuổi này tầm hai mươi tuổi, đều là lúc mâu thuẫn nhất, vừa yếu đuối, vừa dũng cảm. Cho nên mới sẽ có vài người không chịu thua này tụ tập bên nhau, định đối kháng hết thảy. "Lạc Lan, Cô thật sự rất lợi hại, ngay từ đầu tôi đã chú ý tới cô, cô cũng không có vẻ sợ hãi những thứ này.” Lợi Ngang cảm khái mà nhìn cô, ánh mắt hơi hơi lập loè, "Cô là cô gái dũng cảm nhất tôi từng thấy, làm tôi cảm thấy tôi là một người đàn ông còn bại bởi cô.” "Tôi hy vọng cô có thể gia nhập với chúng tôi, cùng nhau đối kháng ác ma kia. Tuy rằng nơi này thực đáng sợ, nhưng chúng ta sẽ không khuất phục, tựa như cô nói, khẳng định chúng ta có thể cởi bỏ nguyền rủa này!” hắn nói thực thành khẩn, vươn tay ra như là một lãnh tụ thanh niên nhiệt huyết. Tần Phi Thường đẩy mắt kính của mình, không bị nhiệt huyết và thành khẩn của hắn cảm nhiễm, "Nếu anh đủ thông minh thì nên biết thời điểm này không nên tiếp cận tôi. Tin tưởng các người đều đã nhìn ra, Bá Đặc sẽ nhằm vào tôi, các người cùng với tôi chỉ biết sẽ bị chết thực thảm.” Lợi Ngang: "Chỉ cần cô đáp ứng gia nhập với chúng tôi thì chính là đồng đội, mặc kệ thế nào, chúng tôi đều sẽ không từ bỏ đồng đội, cô không cần lo lắng cho chúng tôi, dù phát sinh cái gì, chúng tôi sẽ cùng cô gánh vác.” "Ý tứ của tôi là ––" trong ánh mắt Tần Phi Thường lộ ra một chút ý cười, "hiện tại tôi là con mồi mà Bá Đặc nhìn trúng, toàn bộ những ai gần với tôi, đều sẽ bị hắn nhằm vào, so với tôi, người định ở cạnh tôi ngược lại sẽ thảm hại hơn.” Cô đã không sai biệt lắm thăm dò rõ ràng tính cách đặc điểm của Bá Đặc, vừa rồi tặng một cái lễ vật dải lụa nho nhỏ làm phép thử, càng làm cho cô xác định một chút. Chỉ cần cô có thể vẫn luôn hấp dẫn ánh mắt Bá Đặc, làm ra sự tình ngoài dự đoán của hắn, khả năng thật sự cô sẽ không bị thế nào. Nhưng những người khác nếu có ý đồ tổ đội cùng cô, tiếp xúc cùng cô, đều sẽ bị Bá Đặc nhận định là "Gây trở ngại” hoặc là "Công cụ”. Gây trở ngại là đồ vật gây trở ngại hắn báo thù và tìm kiếm lạc thú, sẽ bị hắn giết hại tàn nhẫn. Công cụ là đồ vật hắn có thể dùng để tra tấn cô, đồng dạng sẽ bị giết hại tàn nhẫn.
Hiện tại ánh mắt của Bá Đặc hơn phân nửa ở trên người cô, những người còn lại này nếu tùy tiện tự mình đi nhảy lầu, hoặc là cẩn thận một chút đi thăm dò lâu đài cổ, hẳn là sẽ tương đối nhẹ nhàng hơn -- đương nhiên là so với nhóm trứng xui xẻo lần trước tiến vào nơi này. Thấy cô muốn đi, Lợi Ngang vẫn không quá cam tâm, "Từ từ, vậy cô có kiến nghị gì sao?" Tần Phi Thường quay đầu, "Điều chỉnh tâm thái, tận lực đừng điên." Đối với những người trẻ tuổi này mà nói, đây đã là yêu cầu không thấp. .... Bồn hoa hồng kiều diễm mở mắt, lẳng lặng nhìn chăm chú bọn họ đang nói chuyện với nhau. Đột nhiên, ánh mặt trời biến mất, gác chuông tấu vang tiếng chuông, đình viện chỗ bọn họ thay đổi bộ dáng. Phế tích hoang vắng lại một lần nữa theo tiếng chuông biến thành lâu đài hoa mỹ. Ven đường hoa hồng nở càng thêm mỹ lệ động lòng người, kiến trúc nơi xa thắp sáng huy hoàng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng mọi người tham gia yến hội ca vũ xa xa truyền đến. Chỉ cần tưởng tượng đến những thanh âm này là thứ gì phát ra, không khỏi làm người ta cảm thấy trong lòng phát lạnh. Chỗ gần đó cũng có âm ĩ, cẩn thận nghe hình như là một đối thủ vệ trải qua trước đình, giày của bọn họ đạp lên đường lát đá phát ra tiếng cộp cộp. Thanh âm đó gần trong gang tấc, nhưng mà lại nhìn không thấy người. "Là u linh!” Có người lúc trước chết ở dưới tay u linh hoảng sợ mà kêu một tiếng. "Đều an tĩnh, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này." Trừ một mình Lợi Ngang cố gắng trấn định, người còn lại đều xôn xao lên. Tần Phi Thường còn chưa kịp rời xa nơi này, đã thấy biểu tình của Lợi Ngang biến đổi, trở nên hoảng sợ vô cùng. "Tôi bị u linh khống chế!” hắn hô to. Cơ hồ ở trong chớp mắt, mấy người còn lại cũng lục tục phát ra khóc kêu cùng loại. Bọn họ không thể khống chế thân thể của mình, thân thể vi phạm ý chí mà vặn vẹo. Lúc phát giác những người khác bị u linh khống chế, chính mình lại không bị, Tần Phi Thường liền biết, đột nhiên biến hóa ngày đêm cùng với người bị u linh bám vào, khẳng định là bút tích của Bá Đặc .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]