Hai người nói rất nhiều đối thoại như vậy.
Dù thân thể và năng lực mạnh yếu khác nhau, nhưng bọn họ có thể rõ ràng cảm giác được, bọn họ đều dựa vào nhau, chống đỡ nhau.
Giữa biển băng, có một mảnh băng nổi kết thành khối lục địa, họ ở nơi đó dừng lại tu chỉnh, ăn một bữa ăn chín khó có được, tử tể ngủ một giấc.
Mellie ngủ lâu rồi, không ngủ nữa, nằm ở trong lòng ngực Muri nhìn sao trên bầu trời. Địa phương này tàn khốc rét lạnh nhất, có được cảnh đẹp mỹ lệ kinh người nhất.
Sao sáng ngời dệt thành một dải ánh sáng, màn đêm thâm sắc, trải bối cảnh màu lam tím.
Phía dưới là biển phủ kín vụn bằng, bầu trời là biển phủ kín sao.
Đất trời rộng lớn không ngừng lan tràn ra ngoài, trong tưởng tượng vô biên vô hạn, trên thế giới hết thảy ở chỗ này đều trở nên thuần túy.
Đặt mình trong ở thế giới rộng lớn như vậy, cô vốn nên cảm giác được con người nhỏ bé và tịch mịch, nhưng mà.... Muri quá mệt mỏi, thanh âm hô hấp có chút vang, vì thể cô không cảm giác được tịch mịch như vậy, chỉ nhịn không được đi tìm quy luật trong tiếng hắn thở.
Hắn cho cô mượn ấm áp quá có cảm giác tồn tại.
Bọn họ rốt cuộc vượt qua biển tràn đầy vụn bằng, "Lục địa” bên kia biển băng vượt qua bọn họ tưởng tượng.
Nước biển lưu động màu lam dần dần biến thành thể rắn, tới một cái giới hạn, tảng băng nổi đã không thể tới gần hơn, nó đụng phải khối băng cứng rắn trong suốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1057936/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.