La Ngọc An trồng cái cây tường vi kia ở một bên khác đối diện điện thờ, dưới cột hành lang, trồng ở chỗ này, chờ đến lúc hoa tường vì một lần nữa nở ra, ở bên trong điện thờ có thể nhìn thấy hoa nở như thác nước.
"Nhị ca, thị nữ nói ở ngoại viện chuẩn bị sân mới cho em, nhưng em muốn ở lại đây hơn, trong viện có ba gian nhà để không, em chọn một gian để ở được không?” La Ngọc An trồng xong hoa, rửa sạch tay, hỏi thị thần trên thần đài.
Tuy rằng bộ dáng hắn vẫn lạnh nhạt, nhưng cái xưng hô Nhị ca thân mật này làm cho La Ngọc An có cảm giác an toàn và tự tin rất lớn.
Quả nhiên, thị thần lạnh nhạt không hỏi cái gì, trực tiếp gật gật đầu đáp ứng.
Hai thị nữ nghe thấy La Ngọc An quyết định vứt bỏ đại viện tử thoải mái bên ngoài vào ở trong điện thờ, liếc nhau, trong lòng nói thầm: rõ ràng lúc trước nhìn yếu đuối nhát gan, sao chú ý nhiều như vậy, cứ như vậy , căn bản là không quản được, thị thần còn hoàn toàn một tư thái dung túng cô, cứ thế nữa về sau sợ là không phải cái đuôi còn cong lên trời cao sao.
Nói đến cũng kỳ quái, hai người đều xem qua tư liệu của La Ngọc An, biết cô từng giết người, nhưng mỗi khi nhìn bề ngoài của cô, đều cảm thấy cô chính là một phụ nữ vô hại, còn luôn có loại ảo giác nói cái gì cô đều sẽ nghe.
Trừ tháng giêng lúc ấy, hôm nay ước chừng là lúc điện thờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1057805/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.