" Sao vậy?”
La Ngọc An gian nan từ hai chữ này nghe ra ý vị quan tâm, cô lắc đầu, tóc đong đưa ở trên đầu gối thị thần.
"Không sao, chính là nhờ ngài.” Nếu biết nhanh như vậy hắn sẽ biến thành một bộ dáng khác, sáng sớm ngày hôm qua không nên vội vàng rời đi như vậy thì tốt rồi.
Thị thần trong ánh sáng màu đỏ chiếu rọi điện thờ, biểu tình hờ hững trên mặt giống như mặt nạ vẽ lên, đến đôi mắt cũng đờ đẫn nhìn thê tử trên đầu gối, "Nàng không quen bộ dáng của ta?"
La Ngọc An phảng phất như làm sai cái gì, cúi đầu mím môi, "Em thực nhanh là có thể quen.”
"Như thế, ta hiểu được.” hắn kéo La Ngọc An tới.
La Ngọc An hơi mang mờ mịt mà bị hắn kéo vào thân thể, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đột nhiên xuất hiện ở trong mảng màu đen sền sệt động đậy. Đó là nơi mà hai ngày trước cô mặc hỉ phục đi vào.
Thị thần giống như ngày đó chìm nghỉm trong màu đen, nhìn thấy cô, mở to mắt hơi hơi mỉm cười với cô, "Lại đây."
La Ngọc An thấy hắn tươi cười, đôi mắt liền sáng lên, rụt rè lúc trước lập tức đều vứt bỏ, chỉ cảm thấy có loại vui sướng mất mà tìm lại.
Cô nhào qua, gắt gao ôm thị thần biết ôn nhu mỉm cười với cô này, liều mạng ngủi hơi thở trên người hắn.
Thị thần hơi có chút buồn rầu mà thở dài một tiếng, "Đều là ta, sao phản ứng bất đồng như thế.”
La Ngọc An ôm cổ hắn, có chút xấu hổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1057804/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.