Cuối buổi gặp mặt đó ông ta nói với ông Tấn rằng:
– Tôi quan niệm một đối tác làm ăn tốt thì không chỉ có quan tâm tới công việc mà còn phải tìm hiểu, quan tâm thêm một số lĩnh vực khác của khách hàng mình nữa.…
Kết quả là ông Tấn đã điên tiết lên khi ông già kỳ hoặc ấy từ chối cả hai phòng ban của công ty mà họ lại có ý định tìm một công ty khác. Cảm giác mất một miếng ngồi ngon thật khó chịu!
Nhưng những lời nói về thằng Quân của ông ta càng khiến ông Tấn khó chịu và vắt óc suy nghĩ nhiều hơn nữa……
Thằng Tuấn đang vùi đầu trong phòng. Ông Tấn mở cửa phòng nó, ông nhìn xung quanh, nó lôi ở đâu ra mấy bức tranh bút chì màu rồi cả mấy lá cờ cầu vồng nữa chứ. Ông tằn hắng cho nó biết là ông có mặt, thằng Tuấn chung đầu ra khỏi mền ngạc nhiên:
– Có gì không ba?- Thằng Quân nó về quê với mẹ nó rồi! Mày kêu nó lên đây đi làm lại đi!
Tuấn buồn rầu:
– Con xuống dưới rồi, ổng không chịu lên nữa đâu!
Thật khó để ông Tấn thốt ra:
– Nói nó chính tao biểu lên, xem nó có dám cãi lời không?
Thằng Tuấn như không tin vào tai mình nữa, nó ngồi bật dậy, nhảy lửng tửng trên nệm:
– Ba! Ba nói thật không ba? Ba chấp nhận tụi con rồi hả ba?
Ông Tấn quay mặt đi! Trước khi rời khỏi phòng ông nói thật nhỏ:
– Kêu nó dọn qua đây để đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790756/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.