Tuấn cười hề hề nhìn mặt thằng Quân:
– Êh! Cái nữa nha!- Trời… thôi thôi cho anh xin, mệt đứt hơi rồi! Thả anh ra đi! Còn muốn gì nữa chứ hả?- Ông có thương tui hông?- Có… có…- Có bỏ tui không?- Hỏi hoài… Hông?
Tuấn nũng nịu:
– Thương sao không cho làm cái nữa…- Thôi mà nhóc, mệt quá! Cởi trói anh ra đi!- Cởi trói ra thì cho làm nữa nha…- Không! Cởi trói ra thôi!- Vậy thôi, chẳng những không cởi trói mà tui còn làm tới khi nào cho bà Tép vô thì thôi! Ha ha ha!
Thằng Quân than trời khi bị ép tới cùng đường như vậy, nó thề kiếp này nó hận thằng Tuấn thấu xương, chưa ai dám hành hạ nó theo cái kiểu khủng khiếp như thằng này. Nó đành xót xa lựa chọn phần “bất lợi” ít nhất về phía mình…
– Rồi… cởi trói cho anh đi… nhóc muốn gì cũng được!
Thằng Tuấn hí hửng như đứa con nít bị dụ, nhưng mà nó cũng chứng tỏ là hạng khôn lanh không vừa, nó chỉ cởi trói hai chân thôi:
– Làm vậy để an tâm, ông bỏ chạy thì sao? He he he! Cởi trói chân thì cũng đã thoải mái hơn nhiều… giờ bắt đầu nữa hen!
Quân chỉ còn biết gặm một mối căn hờn trong lòng và chịu trận thôi, nó muốn nhanh chóng kết thúc trò chơi này nhưng mà thằng nhóc Tuấn thật là ác ôn, cứ lờn vờn, nhấp nhứ khiến thằng Quân phát bực:
– Nhanh lên đi, làm cái trò gì vậy? Làm vậy biết chừng nào mà… xong!
Tuấn cười hè hè:
– Cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790744/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.