Tiếng xe honda vừa dứt là tiếng cười “bán nước” của thằng Tuấn bắt đầu lớn dần cho đến khi tắt hẳn tại cửa phòng thằng Quân đang nằm. Quân bắt đầu vùng vẫy như một con thú bị sụp bẩy. Tuấn vừa bóp ngón tay vừa cười trong gian manh hết sức:
– Anh Quân, làm gì mà sợ em dữ vậy?
Quân hét lên:
– Biến đi thằng kia, đừng để anh chửi àh!
Tuấn làm động tác giả:
– Chời ơi, sợ quá, chời ơi sợ quá hà…
Rồi nó cười chúm chím, tiến tới thật sát thằng Quân, từng ngón tay bắt đầu cởi nút áo thằng Quân ra từng cái một, thật chẫm rãi, mặt nó cố ý để rất sát mặt thằng Quân như gợi tình, khêu khích, thằng Quân giãy giụa như điên:
– Làm cái trò gì đó thằng kia? Dừng tay lại!
Vì tay thằng Quân vừa bị trói, lại vừa bị xích nên nó không cởi phăng cái áo ra được, chỉ banh ra hai bên để lộ bộ ngực trần trắng trẻo, nhiều xí quách của thằng Quân lồ lộ ra trước mắt, vùng bụng trắng trẽo, hấp dẫn của thằng Quân đang thở gấp gáp khiến nó cảm thấy hơi mủi lòng một tí, nhưng mà… có một cái cảm giác khác lấn át hơn.
– Sao bạn Quân? Có gì để nói không?- Làm ơn, buông anh ra…
Tuấn che miệng cười:
– Ủa hồi nãy “thằng này”, “thằng nọ” giờ sao anh ngọt sớt vậy? Anh iu, anh nghĩ coi, em có dễ dàng buông anh ra không? Ha ha ha! Em còn nhớ cái câu này ai đó viết tặng em nè: “Miếng ngon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790743/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.