Sau cuộc trò chuyện với nhóc Tuấn tự nhiên Quân thấy mình thấm thía điều gì đó rất nhiều, nhất định phải làm cái gì đó thôi! Đúng là nghĩ tới chuyện phải xa rời hay chứng kiến cảnh nhóc yêu của mình lên xe bông với người khác thì làm sao mà chịu đựng nổi được chứ.
Mẹ Quân bây giờ cũng đã dần tỉnh, thấy cậu con trai đang đăm chiêu suy nghĩ bà bèn an ủi:
– Mẹ cũng khỏe rồi, không có sao đâu! Con đừng có lo! Ôi, trong cái xui cũng có cái hên!
Sau đó bà dáo dát nhìn xung quanh rồi hỏi:
– Thằng Tuấn đâu sao không thấy nó? Nó về nhà rồi àh?
Quân gật đầu thay cho câu trả lời, bất chợt nó nhìn mẹ rồi ấp úng hỏi:
– Mẹ ơi…
Thấy thái độ của nó làm bà linh cảm là đang có gì bất ổn:
– Có chuyện gì hả con? Mày với thằng Tuấn có chuyện gì nữa àh?- Ba thằng Tuấn có thể sẽ ở tù đó mẹ!- Ồ tại sao lại như vậy?
Quân thở dài:
– Dạ thì chắc là do làm ăn thua lỗ, nếu không có tiền chạy án thì…
Chợt hiểu ra vấn đề mẹ nó nói:
– Tức là thằng Tuấn phải cưới cô bé gì lần trước xuống nhà mình để giúp ba nó chứ gì đúng không?
Rồi bà chợt thở dài an ủi con:
– Haizz, phải chịu thôi chứ biết sao bây giờ hả con! Chứ chẳng lẽ con và nó chấp nhận để ba nó như vậy sao? Âu cũng là do duyên số cả thôi, ý trời khó cải.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790709/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.