Vị khách thứ ba viếng thăm họ hôm đó là thằng Quân và người mở cửa là… ông Tấn:
– Thằng khốn, mày nghĩ sao mà dám đặt chân vô cái nhà này vậy hả? Chờ tao chết đi rồi hãy nghĩ tới điều đó! Cút khỏi đây ngay tức khắc!
Quân cúi đầu im lặng, nó không nói gì cả:
– Mày còn chưa biến đi nữa hả thằng kia? Hay là muốn tao kêu công an phường!- Dạ, bác làm ơn cho con gặp nhóc Tuấn!
Ông Tấn hét lên, phun một bãi nước bọt xuống đất rồi lấy chân mình chà chà như đang cố gắng giẫm nát cái thằng đang đứng trước mặt:
– “Nhóc Tuấn” trời ơi! Mày kêu con tao là cái gì vậy hả? Mày điếc àh? Nhấn nút tàng hình ngay!
Quân le lưỡi:
– Í.. con kêu lộn!- Tao ở đây mà đi “í í” với mày hả thằng kia? X..é..o!
Mẹ Tuấn nghe ồn ào vội đi ra, bà thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Quân:
– Quân, là con àh? Ông vô trong nhà đi, để tôi nói chuyện!
Bà Tấn đẩy chồng vào nhà rồi quay qua nhìn Quân lo lắng:
– Có chuyện gì hả Quân?
Quân gãi đầu:
– Dạ… không có gì ạh, con tính hỏi cô là tình hình thế nào rồi ạh! Nhóc… í lộn, Tuấn khỏe không cô?
Bà Tấn mỉm cười một cái rồi lại chợt buồn mời Quân vào nhà…
Nghe tiếng nổ Su-xì-po dừng trước nhà và tiếng cãi cọ um sùm với ba là thằng Tuấn đủ biết là ai đến rồi! Có vậy chứ! Nó nhảy cẩng lên, bò vào nhà tắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790648/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.