Gia đình ông Hùng là đoàn khách thứ hai bước vào nhà ông Tấn ngày hôm đó. Bà Tấn vội vã ra đón, mẹ con Quyên cúi đầu chào:
Dạ, thành thật xin lỗi chị Tấn, gia đình chúng tôi lại làm phiền đến gia đình chị nữa rồi, con Quyên nhà tôi nó đòi khi xuất viện phải ghé nhà cháu Tuấn…- Dạ không sao mà, chị đừng khách sáo!
Trong khi đó ông Hùng và con gái lại xâm xâm bước vô nhà, giọng ông khinh khỉnh:
– Ha ha, nghe nói ông Phương và cô thủ quỷ của Vạn Cát Tường đã ôm một mớ tiền bỏ trốn trong lúc công ty đang trong tình trạng khủng hoảng phải không? Phen này anh Tấn khốn đốn rồi đấy!
Bà Tấn rớt nước mắt trước lời nói có vẻ khá cay độc và chế giễu của ông Hùng, mẹ con Quyên khẽ ra hiệu ông nên dừng nói chuyện đó, thằng Tuấn thấy thế nó bước tới nói:
– Chú Hùng nói vậy là ý gì? Con thấy chú có vẻ vui mừng hơn là lo lắng cho chuyện của nhà con!
Ông Hùng cười khanh khách:
– Chắc do mấy người hại con gái tôi ra nông nổi này nên…
Con Quyên nũng nịu vỗ vai ba mình:
– Ba, đừng nói vậy mà…
Tuấn cười:
– Dạ, nếu gia đình chú kéo đến đây để chúc mừng nhà vì chuyện đó thì con xin cảm ơn lòng tốt đó ạh!
Bà Tấn nạt con:
– Tuấn, không được hổn.- Cậu trai này khá lắm! Nhưng cậu quên một điều là gia đình cậu bây giờ chẳng còn gì cả! Lẽ ra nếu biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790646/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.