– Tuấn! Tối nay tao sẽ mời gia đình con Quyên qua nhà mình ăn tối đó, mày liệu hồn!
Tuấn đang nằm chèo queo ở trên ghế salon coi… phim hoạt hình cũng ậm ừ, ập ực:
– Dạ, nếu chỉ ăn tối thì không sao!
Ông Tấn nói:
– Và bàn cả chuyện đám cưới của tụi bây nữa!
Tuấn bỏ đi lên gác, làu bàu:
– Cái đó hên xui! Con còn chút xíu mà cưới xin cái gì! Chán ba quá!
Bà Tấn liếc nó:
– Vậy cưới thằng Quân cho mày được không?
Tuấn le lưỡi:
– Dạ cái đó con chịu liền!
Rồi nó biến lên gác. Ông Tấn gầm gừ:
– Bà ở nhà liệu mà coi chừng không cho nó đi đâu đó! Tối nay người ta qua, sẳn tui sẽ…- Ông chưa hỏi ý thằng Tuấn mà đã dám…
Ông Tấn buồn rầu lắc đầu:
– Không kịp nữa rồi! Chỉ còn trông mong vào tối nay thôi! Tôi mệt quá, tôi đi nằm nghĩ đây! Bà đi chợ nhớ nấu món gì lạ mắt một chút!…
Ông Tấn điện thoại cho Quyên:
– Quyên này, chút con qua nhà bác sớm chơi với thằng Tuấn sẳn phụ bác gái nha con, nhà này con bé Tư nó hư lắm, chả biết nấu nướng gì đâu!- Con cũng vậy thôi hà bác ơi, con chỉ qua chơi được thôi hà… hì hì hì!- Ừh! Qua đi con gái!
Chả hiểu con bé có điều gì đặc biệt mà mỗi lần nói chuyện với nó mình lại cảm thấy thật nhẹ nhõm. Cũng hên nó thương thằng Tuấn, chứ nó mà theo thằng khác chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790605/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.