– Mẹ!
Tuấn từ trên gác cậu chạy xuống, cậu giãy chân đành đạch:
– Mẹ, nói vậy mà nghe được đó hả? Con chứ có phải là Thúy Kiều hay Thúy Nga Ba-Ri-Bai-Nai đâu mà mẹ ép duyên như vậy hả? Được rồi! Nếu ba mẹ đã muốn vậy thôi kiếp này con xin lỗi ba mẹ con bất hiếu. Hẹn kiếp sau con đền đáp vậy! Mẹ đã không cho con sống với người con thương thì…
Tuấn rút trong bụng ra: chai thuốc xịt rầy, cậu giơ cao trước con mắt đang há hốc của ba mẹ. Từ từ bước lên gác. Đóng cửa cầu thang lại và… cười nham nhở.
Ông Tấn cảm thấy có một cái gì đó nghẹn nghèn nơi cổ họng, một cảm giác khó thở và ân hận cực độ. Bà Tấn nghĩ có lẽ mình đã xỉu. Đôi chân của bà đứng không vững nữa. Lúc bà định ngã quỵ xuống thì một tia sáng lóe lên: “- Thằng Quân!”
Bà nhào tới cái điện thoại gọi ngay cho thằng Quân:
– Ông, chạy lên cản thằng Tuấn lại ngay! Vừa lòng ông chưa? Phen này ông giết chết mẹ con tui rồi… Quân… Thằng Quân đâu rồi? Bắt máy nhanh lên coi!
Quân đang mở máy… coi lại bộ phim yêu thích nhất mà cậu đã xem hơn cả trăm lần: The love of Siam, lúc ấy điện thoại reo: “Quái, điện thoại bàn nhà của nhóc, ai gọi vậy ta?” Quân vừa mở máy thì đập vào tai cậu là âm thanh đinh tai nhức óc phía bên kia đầu dây, tiếng la hét um sùm trộn lẫn nhau:
– Quân! Quân ơi! Con cứu gia đình cô ngay!- Dạ,, cô…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790602/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.