Quân lọ mọ đi xuống đất, mắt nhắm mắt mở kéo cái chốt cổng kêu cọt kẹt, quái quỷ thật sao con Duy Linh hôm nay không sủa mà lại quẩy đuôi nhỉ? Không lẽ là người quen tới tìm, ước gì…:
– Hả? Trời đất ơi! Ở đâu mà xuất hiện ở đây giờ này vậy chú?
Tuấn im lặng, mặt hắn đang xụ một đống, lầm lũi dẫn xe đi vào. Nhóc của mình hôm nay sao kỳ vậy ta? Không giống tác phong nhí nhảnh như mọi khi? Chắc ở nhà bị Papa sạc một trận vì tội danh gì rồi đây nè. Trông cái dáng thất thiểu bước đi của hắn nhìn sao mà cười muốn nôn ruột vậy!
Nhóc nằm bệch xuống giường úp đầu vô gối im re, Quân đặt lưng mình xuống kế bên quay qua nhóc cười khúc khích, trêu ghẹo:
– Bộ ba ép gã nhóc cho con Quyên hay sao mà cái mặt một đống vậy? Chuột sa hủ nếp thì phải vui lên chứ? Wey nhóc!
Thằng Tuấn đập tay xuống nệm ình ình, đều đó càng làm Quân… tức cười hơn nữa. Anh chồm tới hôn lên ót của nhóc rồi nhẹ nhàng chuyển xuống cái má đang phụng phịu trông đáng ghét hết sức, anh thều thào, vừa cắn cái vành tai của nhóc:
– Vụ gì vậy? Sao cái mặt giống phân bò mới ấy quá dzạ? Hi hi- Tui hổng có dzởn với ông à nha, đang bực mình đây!- Chùi ui, qua nhà tui giận cá chém thớt hả? Quýnh chết giờ!
Tự nhiên cảm thấy tức mình quá nhóc Tuấn nhào tới đè lên Quân và cắn thật mạnh vào vai cậu, Quân đau quá la
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790578/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.