Cốc… cốc… Một bóng người cao ráo, điển trai thu hút bao ánh nhìn của y tá đứng ngoài cửa phá hỏng khung cảnh lãng mạn, nhỏ khó chịu lên tiếng.
- Hoàng Bảo Nam, anh có biết đánh vần từ “lịch sự” không!
Nam ngó lơ câu nói của nhỏ khiến cho nhỏ tức điên, phi thẳng vào giường bệnh rất tự nhiên nắm tay nó nhưng nó nhanh tay rụt lại, hỏi dồn dập như súng liên thanh.
- Sao cô lại ra nông nỗi này? Đứa nào hại cô như vậy để bổn thiếu gia đi đòi lại công bằng cho cô? Cô cứ nói đi không cần phải ngại! Tên Phong kia đúng là vô dụng không thể giao cô cho tên mặt lạnh đó được! v…vv..v
Nó vội bịt tai, mặt nhăn như mặt khỉ, than thở trong lòng. “Làm ơn đi tôi là bệnh nhân đó, tên này mà cứ nói nữa thì làm sao mà nghỉ được.” Nó chỉ muốn cầm dép nhét thẳng vào mồm tên đang nói, lời cầu nguyện của nó được ông trời đáp ứng, từ cửa một dáng người cao ráo, đẹp trai không kém gì tên Nam nhưng xung quanh tỏa ra bao nhiêu là sát khí chính là hắn.
- Anh đến đây làm gì?!
Tên Nam kia thay đổi sắc mặt nhìn hắn với ánh mắt khiêu khích, đáp lại.
- Tôi đến thăm người mà tôi quan tâm, chắc không ảnh hưởng tới anh đâu nhỉ?
- Hừ! Tùy!
Hắn hừ lạnh không khí xung quanh như giảm đi còn âm độ. Cải hai nhìn nhau với ánh mắt tóe lửa không khí tràn ngập trong thuốc súng.
- Tôi mua cháo về rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-vo-tam-yeu-anh-nhe/2001021/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.