Nó từ từ mở đôi mắt chứa đầy nỗi buồn kia, cả một màu đen đập vào mắt. Những kí ức như những mảnh gương dần lành lại, những kí ức mà nó chỉ muốn chôn sâu vào trong góc tối của tâm trí, những giọng nói cay nghiệt vang lên.
- Chỉ tại mày mà mọi người đều xa lánh bọn tao!
- Đúng vậy! Đồ xui xẻo!
- Đồ xui xẻo…
- Đồ xui xẻo…
Những từ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu nó như muốn vỡ tung, những điệu cười man rợ, giọng nói khinh thường, những ánh nhìn khinh miệt chỉ dành cho mình nó.
- IM HẾT ĐI!
Nó kích động hét lên, khuôn mặt sợ hãi tột độ đôi mắt chứa đầy sự kinh hãi.
“Ru…uu…”
Điện thoại trong túi khẽ rung lên, nó giật thót mình, vội vàng nhấn nút nghe, giọng nói run run đầy sợ hãi.
- Linh,… cứu… cứu…. tao…! Tối… tối lắm!
Nhỏ bàng hoàng khi nghe thấy giọng nó, đã bao lâu rồi giọng nó mới như vậy, cũng phải đến 10 năm rồi.
- Cô ngồi im đấy cho tôi! Đừng đi đâu cả!- hắn cướp điện thoại của nhỏ, dặn nó.
- Mau… cứu tôi! Tôi…tôi… sợ… lắm!
Hắn cúp máy chạy điên cuồng về phía nhà kho, nhỏ cũng mất hết lí trí chỉ mong chuyện đó sẽ không xảy ra một lần nữa.
- Linh, anh thấy sợ bóng tối là chuyện bình thường nhưng sợ đến mức đó thì…
- Nhỏ đó mắc chứng sợ bóng tối từ bé, hồi học tiểu học chỉ vì một hiểu lầm nhỏ mà bọn trong lớp nhốt My
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-vo-tam-yeu-anh-nhe/2001019/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.