Edit: Ryal
Trai thẳng không ngờ hóa ra miếng ngọc bội ấy nằm trong tay Sở Hà Quân.
Bảo sao ngày ấy cậu quay về tìm mà không tìm được, có lẽ một cung nhân nào đó đã nhặt được rồi giao nộp cho Sở Hà Quân chăng.
Cằm cậu bị người ta nắm lấy, không thể không ngước lên nhìn.
Thực ra cậu rất hiếm khi thấy Sở Hà Quân tức giận.
Từ khi vào cung, phần lớn thời gian Sở Hà Quân chỉ có vẻ lạnh nhạt, con người như tuyết như sương, không dính dáng tới khói lửa.
Nhưng dạo gần đây cậu lại thường xuyên thấy Sở Hà Quân không vui.
Trai thẳng cụp mắt, chẳng biết nên giải thích thế nào.
"Không phải tôi cố ý vứt đâu". Cậu thấp giọng. "Tôi đi đường làm rơi mất, không phát hiện, lúc quay lại tìm thì không thấy".
Sở Hà Quân nhìn sắc mặt cậu như thể đang cân nhắc xem câu nói ấy có phải thật lòng hay chăng.
"Vậy tại sao cậu không chịu gặp ta?".
Trai thẳng vô thức muốn đáp: Không có.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Sở Hà Quân, cậu đã biết nói dối cũng vô dụng.
Cậu đột nhiên thấy uể oải.
Cậu không biết tại sao Sở Hà Quân phải cố chấp tới tận cung mình. Theo như những gì cậu tưởng tượng, có lẽ ban đầu Sở Hà Quân cũng để tâm tới cậu đôi chút, nhưng chẳng bao lâu sau hắn sẽ quên mất trong cung có một người như cậu.
Dù sao Sở Hà Quân còn phải lo chuyện quốc gia đại sự, trong lòng hắn cũng giấu kín một vị hôn thê.
Cậu cùng lắm cũng chỉ được coi là một nốt nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-trai-thang-va-so-ha-quan/907447/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.