-Ngủ đi! Mai mắt tôi đỏ là tại cô đấy. – Nó đánh vào tay tôi.
Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt của Thiên.
- Cậu có chuyện giấu tôi phải không?
Thiên vội quay mặt đi chỗ khác. Biết ngay mà. Tôi bật dậy, kéo nó quay lại, mặt đối mặt. Tôi hỏi:
- Tôi là cái gì của cậu?
- Thì… vợ chưa cưới.
- Cậu là cái gì của tôi?
- Chồng chưa cưới.
- Chúng ta là gì?
- Vợ chồng hứa hôn.
Tôi nói:
- Đã là… vợ chồng thì tại sao phải giấu nhau? Có gì thì nói tôi nghe đi.
Thiên kéo tay tôi ra. Nó mỉm cười:
- Tôi ổn mà, yên tâm. Khi nào tôi bệnh, tôi sẽ kêu cô.
- Nếu cậu giấu tôi chuyện gì, tôi sẽ không tha đâu.
- Vợ dữ quá.
Tôi ngã xuống giường, kéo nó theo. Tôi nắm lấy tay nó, thì thầm:
- Chúng ta sẽ không như phu nhân và cha cậu lúc trước đâu.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Nói rồi cô nàng ngủ thiếp đi. “Chúng ta sẽ không như phu nhân và cha cậu lúc trước đâu.” Cám ơn Mai. Tôi gỡ tay Mai ra.
- Ngủ ngon nhé, vợ yêu.
Tôi mở cửa, bước ra ngoài.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Tôi hé mắt ra. Quả nhiên, đi rồi. Khôn nhỉ, để cái gối ôm thế mạng cơ đấy. Tôi vén chăn, bước xuống giường. Cửa cũng khít, không có chút dấu vết. Nếu nó làm điệp viên thì khi liên lạc ai mà phát hiện được. Tài thật. Thế mới xứng là… Tôi mở cửa, đi ra ngoài.
Trời buổi tối lạnh buốt. Với tiết trời thế này, nó đi đâu không biết. Cái bộ đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-to-gan-day/648537/chuong-45.html