Vân đưa tay ra bẹo má tôi, mỉm cười:
- Mấy ngày nay trông bồ có vẻ vui nhỉ?
Tôi gật đầu. Không bị đám con trai bao vây, sung sướng gì bằng, hễ mỗi lần chúng đến đây là tôi nói “Giao ước” là lui liền. Kể từ nay gánh nặng hai vai đã không còn nữa. Tôi vui cực kỳ, cực kỳ vui. Sau cái ngày đó tôi đã phải cám ơn nó cả trăm lần, đến nỗi nó phải bịt hai lỗ tai khi ngủ luôn (Tôi nói mớ mà). Có điều cái đám trong lớp vẫn còn lảng vảng trước cổng nhưng có còn hơn không. À tôi cũng cần cảm ơn đám con trai một tiếng, nhờ cái cuộc thi đó mà tôi mới nhớ được Thiên chính là cái thằng nhóc đó.
Vân đánh đùa vào tay tôi:
- Bồ với nhóc ấy có tiến triển gì chưa?
Tôi thót tim. Tiến triển gì à? Đâu có.
- Đâu có! Đâu có gì đâu! – Tôi lắc đầu lia lịa.
- Bồ rất vui mà.
- Đâu có. Vả lại… vả lại… - Tự nhiên miệng tôi nó cứng đơ.
Vân cười nửa miệng, nhỏ ghé sát tai tôi,thì thầm:
- Vả lại đây chưa dám trả lời chứ gì?
- Con nhỏ quái quỷ!
Tôi cầm cái cặp rượt nhỏ Atula cả quãng đường về nhà. Đến nhà mới dừng cuộc rượt đuổi.
- Con về rồi đây! – Tôi ấn chuông cửa.
Cha tôi từ trong nhà ra ngoài mở cửa. Cha tôi hỏi:
- Hôm nay con về sớm hả?
- Dạ. Bắt đầu từ học kỳ này, hôm nay con chỉ học một tiết. – Tôi bước vào nhà. – Thiên đâu hả cha?
Cha tôi vừa đóng cổng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-to-gan-day/648536/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.