-Bye mấy bồ! Đi chơi vui vẻ nhé! – Tôi vẫy tay chào tạm biệt đám bạn.
- Ê, khoan đã. – Vân tóm lấy cổ áo tôi. – Sao dạo này mỗi lần đến thứ năm là thấy bồ vui khi tụi này tách đi đánh lẻ vậy hả?
- Ơ, mấy bồ quyết đi đánh quả lẻ thì phải bắt đây khóc sao? – Tôi giật ra rồi vọt khỏi hai đứa dai nhách đó. – Bye nha!
Sau cái ngày hôm đó thì mỗi tuần, đúng thứ năm là tôi tách ra khỏi nhóm đến chỗ cây đại thụ duy nhất trong phố gặp thằng nhóc. Nó dẫn tôi đi chơi rất nhiều chỗ, lâu lâu lại dẫn về thăm phu nhân, vui ơi là vui.
Nhưng lâu lắm cũng dẫn đến một hậu quả nghiêm trọng: hai con bạn quái quỷ của tôi đã bắt đầu sinh nghi.
Bằng chứng là một ngày nọ...
- Xin lỗi đã tới trễ! – Tôi thở dốc.
Nó phì cười:
- Coi nào, cái mặt như trái cà chua vậy! – Nó đưa cho tôi cái khăn tay. – Này!
Tôi đón lấy chiếc khăn.
- Cảm ơn! – Tôi lau mồ hôi trên trán.
- Đi nào! – Nó nắm tay tôi dắt đi.
- Ừ! Hả?
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống tôi. Có ai đó đang tia mắt về tôi thì phải.
- Sao vậy? – Nó hỏi.
- Không, không có gì. - Sợ mất vui nên tôi xua tay.
- Đi! – Nó nắm tay tôi đến chỗ khu vui chơi.
Đi được một quãng xa nhưng cái cảm giác rùng rợn ấy vẫn còn bám theo tôi dai dẳng. Đứa nào mà dai vậy hả trời?
Nó đưa tôi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-to-gan-day/648510/chuong-18.html