- Ắt xì! – Tôi hắt hơi một cái thật mạnh.
- Bồ cảm rồi à? – Trân áp trán nó vào trán tôi để kiểm tra nhiệt độ. - Lạ thật, người thường nói kẻ ngốc không bao giờ bị cảm mà. (Nó xài thành ngữ không đúng chỗ)
- Tại tối hôm qua dạy khuya quá mà gặp cơn mưa lạnh nữa. – Tôi lại hắt hơi.
- Không có dù à? – Vân hỏi đùa.
Sao không? Không có dù là hôm nay tôi không lết tới lớp nổi đâu. Mưa hôm qua lạnh kinh khủng, gió mạnh thấy sợ, muốn thổi tung cây dù của tôi ra luôn.
- Có. Ắt xì! – Tôi nằm dài trên bàn.
Tôi cũng không muốn tới lớp làm gì, khổ nỗi hôm nay có bài kiểm tra, không tới không được. Giờ đầu tôi cứ ong ong. Không biết có làm nổi không nhưng tệ lắm cũng phải được 8 điểm chứ. (Ặc, đầu ong ong mà muốn được 8 điểm, liều mạng thấy sợ)
- ----***-----
Đề được phát ra. Tạ ơn trời phật, may mà nó dễ, khó một cái thì với cái đầu hiện nay chỉ được 8.5 là cùng(Ở lớp tôi 8.5 là bết lắm). Tôi cắn răng, rê cây viết theo từng ô li, mệt quá!
- ----***-----
Giờ ra chơi
Ào! “Con sâu róm” kia xách đâu ra một chai nước đá tạt vào tôi.
- Làm gì vậy? – Vân hỏi nó.
- À, đây thấy con gà rù kia có vẻ mệt nên cho nó uống chút nước ấy mà. – Nó nhếch mép cười. - Về!
Bốp!
Cám ơn Vân nhé! Đây không bệnh thì cũng xử “con sâu” kia một trận rồi. Cho chừa!
- Mày. - Điệp ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-to-gan-day/648509/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.