Sau khi căn hầm đó bị thiêu rụi thì thằng nhóc coi bộ có phần vui vẻ hơn. Tôi rất mừng.
Hôm nay nó đi thăm bố một mình để tôi ở nhà. Không hiểu sao mà đi lâu thế nhỉ?
- Thiếu gia đã về ạ? - Tiếng ông quản gia vang lên dưới lầu.
Tôi hối hả đi xuống.
- Mừng cậu về nhà! – Tôi mỉm cười.
- Ờ ờ.
Lạ chưa kìa! Mọi hôm từ bệnh viện về mặt nó chỉ có hai màu một là tím do bị ông cha chơi cho một cú nặng đô hai là trắng hồng do đoạt chiến thắng từ cuộc cãi lộn với người cha yêu dấu. Giờ cái mặt nó thêm một màu nữa là màu đỏ, đỏ như trái cà chua chín í. Không biết cha nó quẹt sơn kiểu nào mà đỏ từ mặt đến tận hai mang tai kia. Hay nó sốt?
- Sao mặt đỏ vậy? Sốt hả? – Tôi áp trán mình với trán nó kiểm tra nhiệt độ.
- Trời ơi! – Nó đẩy tôi ra, chạy một mạch lên lầu.
Gì kỳ vậy? Tự nhiên trở chứng. Tôi đâu có đem chuyện cổ tích ra lừa nó đâu.
Tôi thắc mắc lên lầu xem thử. Quái quỷ gì thế này? Cửa khoá mất tiêu!
- Này! Sao vậy? Mở cửa! – Tôi đập cửa liên tục. – Này! Cho tôi vào!
- Nó chưa dám ra đâu.
- Mẹ? – Tôi quen gọi bà ấy thế rồi. – Sao kỳ vậy nè?
Bà ấy tự nhiên bật cười.
- Con xuống đây ta nói cho nghe. – Bà bụm miệng cười, kéo tôi xuống lầu.
Xuống phòng khách. Phu nhân ngồi xuống ghế, người vẫn còn run lên vì cố nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-to-gan-day/648504/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.