🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Bấm đốt tay thì tôi có mặt trong gia đình họ Dương được hơn nửa tháng rồi, vậy mà không hiểu sao tôi thấy nó lâu đến vậy.

Sau cái ngày ra mắt cha thằng nhóc, nó không còn bắt tôi học cái gì hay dò bài tôi nữa mà chỉ thở dài nhìn tấm lịch bóc càng ngày càng mỏng đi. Giờ nó có một chứng bệnh lạ là nó rất sợ bóc lịch, mỗi lần đưa tay lên định xé thì đã rụt lại mà sau khi người giúp việc bóc xong nó lại lấy tờ lịch bị xé ấy cất vào hộc tủ. Hôm nào cũng vậy.

- Cậu lại làm vậy nữa à? - Tôi thở dài.

- Thấy ngứa mắt thì vứt đi. - Nó đưa tấm lịch vào hộp.

- Không, nhưng ít ra hãy vuốt cho phẳng một chút rồi cất chứ, để nguyên tờ giấy bị vò mà

để vào hộp thì có mười cái hộp cũng không chịu nổi. Nhà này treo lịch cỡ đại mà có tới mấy chục cọc cậu biết không?

Nó không nói gì cả, lẳng lặng đưa cái hộp cho vào tủ.

- Giá như thời gian có thể hoá bằng số tờ lịch tôi đã cất thì tốt biết bao...

- Hay đấy! Sẽ có bà tiên chứng cho cậu. – Tôi xoa đầu nó.

Nó lạnh lùng gạt tay tôi ra, nhìn tôi bằng đôi mắt căm giận của một người bị xem thường.

- Không ngờ cô cũng như cái dòng họ chết tiệt này. Đừng xem tôi là trẻ con mà gạt tôi. – Nói rồi nó hậm hực bỏ đi.

Gì thế nhỉ? Khi không nhìn tôi với thái độ ấy. Tôi chỉ muốn an ủi nó thôi mà. Thật không

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-to-gan-day/648503/chuong-11.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Nhóc To Gan Đấy!
Chương 11: Căn phòng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.