Mộ Thiếu Cẩn đi thật lâu cũng không biết đã đi tới đâu, bình thường tiên sinh rất ít khi cho cậu ra ngoài, cho dù có cũng đều có tài xế đưa đón tận nơi, cho nên bây giờ cậu bị lạc.
Đi thêm một lúc thì tới một cái hồ nhỏ gần khu dân cư, hiện tại đã muộn, khu dân cư này lại không đông đúc nên không gặp được ai đi qua để hỏi đường cả.
Mộ Thiếu Cẩn vừa mệt vừa đau đớn đi tới bên hồ, cậu đứng thần người ra một hồi nhìn vào dòng nước dập dềnh trên mặt hồ.
Lại nghĩ tới những khó chịu dằn vặt suốt mấy ngày qua, thêm chuyện xảy ra vào ngày hôm nay, cậu chợt xuất hiện một ý nghĩ điên rồ trong đầu.
Nếu trên thế giới này không có ai yêu thương cậu, vậy nếu chết đi thì sao nhỉ?
Liệu cậu chết đi thì tiên sinh có nhớ tới cậu nữa không?
Chắc không đâu nhỉ.
Mộ Thiếu Cẩn giơ tay lau nước mắt lại thành ra chùi máu trên tay dính đầy lên mặt. Nhìn cậu hiện tại vừa xấu xí vừa kinh hãi, cả người luộm thuộm còn dính đầy máu.
Ban đêm có ai đi qua nhìn thấy không chừng còn tưởng cậu là ma cũng nên.
Chết đi thành ma thì cậu có đi theo tiên sinh mãi mãi được không nhỉ?
Từ " Chết" này cứ dai dẳng xuất hiện một cách vô thức trong đầu Mộ Thiếu Cẩn.
Tới khi cậu nhận ra thì điên cuồng lắc đầu, tự dùng tay gõ vào đầu mình mấy cái " Ngu ngốc, sao mình lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-lam-the-than/3589297/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.