Số người đến báo danh rất đông, từng hàng nối nhau kéo dài khiến mọi người phải mất một hai giờ đồng hồ mới hoàn thành.
Vạn Thu ngồi một mình ở một góc, cảm giác có chút kỳ lạ. Dường như cậu đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác.
Từ một góc không rõ ràng nào đó, luôn có những ánh mắt âm thầm, khiến người ta không thể không để ý.
Vạn Thu dứt khoát đứng dậy, bước đến bên cạnh Sở Ức Quy, bắt chuyện với hắn. Có lẽ như vậy sẽ giúp cậu làm dịu cảm giác bất an trong lòng.
Trong lúc trò chuyện, Vạn Thu phát hiện ra một chuyện khá kỳ lạ.
Rõ ràng xung quanh có rất nhiều người quen biết Sở Ức Quy, mà Sở Ức Quy cũng biết họ là ai, nhưng từ đầu đến cuối không một ai chủ động đến bắt chuyện.
Ngày trước những bạn cùng lớp cấp hai, cấp ba khi gặp Sở Ức Quy đều sẽ vui vẻ chào hỏi, nhưng giờ đây, dường như mọi người đều có ý tránh né, cố gắng lảng đi.
Là ảo giác sao?
Vạn Thu cũng không chắc chắn.
“Có thể xin giáo viên chủ nhiệm cho em một danh sách tên và hình ảnh của các bạn cùng lớp không?” Vạn Thu quay sang hỏi Sở Ức Quy.
Cậu muốn ghi nhớ hết tên và khuôn mặt của mọi người trong lớp trước khi gặp mặt.Sở Ức Quy lập tức đoán được ý định của cậu, chỉ đáp ngắn gọn: “Được.”“Báo danh xong sẽ vào lớp ngay sao?” Vạn Thu ngập ngừng hỏi, cảm thấy khuôn viên đại học quá rộng lớn, cậu vẫn chưa nhận ra đâu là tòa nhà giảng dạy.
“Lúc sau sẽ có nhóm chat của lớp, em chỉ cần chờ thông báo tập hợp trong nhóm là được. Đại học khác với cấp ba, không có lớp học cố định.” Sở Ức Quy kiên nhẫn giải thích về cách thức học tập tại trường đại học.
Đối với Vạn Thu, đây là một điều rất mới mẻ.
“Vậy... vậy em có cần ghi nhớ luôn cả tên và mặt của các bạn lớp khác không?” Vạn Thu đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ ghi nhớ tên giống như một công trình đồ sộ.
Trí nhớ cậu vốn đã rất chậm, liệu trong ba ngày nhập học có kịp ghi nhớ hết không?
“Không cần nhớ hết tên của mọi người.” Sở Ức Quy dường như hiểu được sự lo lắng của Vạn Thu, “Đại học không giống cấp hai và cấp ba, không cần phải gắn bó ngày đêm, tên tuổi rồi sẽ từ từ nhớ được, không nhớ cũng không sao, không nhất thiết phải quá thân thiết.”
Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy.
“Vậy nên bây giờ Ức Quy cũng không giao lưu nhiều với các bạn cùng lớp sao?” Vạn Thu hỏi.
“Bởi vì anh còn bận nhiều việc quan trọng hơn.” Sở Ức Quy đáp.
Vạn Thu lờ mờ cảm nhận được, Sở Ức Quy dường như vốn không phải người quá thân thiện.
Vạn Thu kéo nhẹ vạt áo của Sở Ức Quy. Khi Sở Ức Quy khẽ cúi người, nghiêng đầu lắng nghe, cậu liền hỏi, “Có phải vì Ức Quy không thích ở chung với quá nhiều người không?”
“Đúng vậy,” Sở Ức Quy thừa nhận.
Vạn Thu chợt nhớ lại những chuyện trước đây. Dù Sở Ức Quy từng chia sẻ tài liệu, sẵn sàng hướng dẫn bạn học, nhưng bạn bè của Sở Ức Quy...
Đến tận bây giờ, dường như Vạn Thu vẫn chưa thực sự thấy người bạn thân nào của Sở Ức Quy.
Ngay cả anh Lý Thước, người từng có thời gian tiếp xúc không ít với Sở Ức Quy, giờ cũng chỉ thỉnh thoảng liên lạc.
Ngược lại, Sở Ức Quy lại biết rõ tất cả bạn bè của Vạn Thu, nhưng bạn bè của Sở Ức Quy thì cậu chưa từng gặp qua.
“Ức Quy, anh không thích kết bạn sao?” Vạn Thu hỏi.
“Vậy một mình không thấy cô đơn sao?” Vạn Thu thẳng thắn nói.
“Không.”
Câu trả lời của Sở Ức Quy mang theo sự chắc chắn đến mức bình thản.
Đối với hắn, bạn bè không phải điều cần thiết, có hay không cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống hay tương lai của hắn.
Nhưng trong mắt những người bình thường, việc không có bạn bè có lẽ hơi kỳ lạ.
Liệu Vạn Thu có nghĩ như vậy không?
Sở Ức Quy lặng lẽ quan sát sườn mặt Vạn Thu. Quả nhiên Vạn Thu cúi đầu, đôi mày hơi nhíu lại, như đang trầm tư điều gì đó.
Nếu Vạn Thu hy vọng hắn có một vài người bạn, hắn có thể cân nhắc việc kết giao vài người.
Trong trường cũng có vài lựa chọn khá tốt: tính cách đơn giản, gia cảnh ổn định. Thậm chí hội trưởng hội sinh viên hiện tại cũng là một ứng cử viên phù hợp – chín chắn, là người bản địa, gia đình có mối liên hệ với Dương Tiêu Vũ...
“Trước đây khi Ức Quy nói chuyện với người khác, có phải cảm thấy rất khó chịu không?”Đột nhiên dòng suy nghĩ của Sở Ức Quy bị cắt đứt.
Hắn nghiêng đầu nhìn Vạn Thu, đôi mắt Vạn Thu không nhìn hắn, mà như đang chăm chú cân nhắc điều gì đó.
“Vậy có phải anh cũng không thích giao lưu với Chu Bồi Ngọc không? Sau này em sẽ không để Chu Bồi Ngọc đến nhà nữa nhé?”
Sở Ức Quy nói: “Chỉ là không thích thôi, không có nghĩa là ghét.”
“A, không ghét sao.” Vạn Thu nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ thả lỏng, “Em còn tưởng anh đã phải trải qua cấp hai và cấp ba một cách miễn cưỡng, không phải vậy sao?”
Sở Ức Quy đáp lại, “Ừm, không miễn cưỡng, giúp đỡ người khác chỉ là tiện tay thôi,”
“Vậy à.” Vạn Thu lẩm bẩm.
Hết rồi sao?
Sở Ức Quy không nghe thấy thêm câu hỏi nào từ Vạn Thu nữa.
Hàng dài người vẫn chậm rãi di chuyển.
Đây là lần cuối cùng họ phải xếp hàng để hoàn tất thủ tục báo danh.
Sau đó sẽ đi nhận đồng phục quân sự cho đợt huấn luyện sắp tới.
Đến khi ôm bộ đồng phục quân sự bước ra khỏi thư viện, cuộc trò chuyện giữa hai người cũng không quay lại chủ đề bạn bè nữa.
Sở Ức Quy đột nhiên nắm lấy tay Vạn Thu, kéo cậu đi về hướng khác.
Vạn Thu có chút mờ mịt.
Cậu cảm giác như Sở Ức Quy đang hơi vội vã, nhưng hiện tại vòng vo thế này là định đi đâu?
“Ức Quy?” Giọng Vạn Thu đầy nghi hoặc.
Cậu chỉ cảm thấy khi đi theo Sở Ức Quy, xung quanh dần có ít người hơn.
Dù khuôn viên rộng lớn của trường có không ít nơi kín đáo, nhưng hôm nay số lượng sinh viên đông đến mức đi đâu cũng có người qua lại.
Tất nhiên tân sinh viên mới nhập học rất hào hứng khám phá ngôi trường.
“Ức Quy, có chuyện gì vậy?” Dù không thấy biểu cảm gì lạ từ Sở Ức Quy, Vạn Thu vẫn loáng thoáng cảm nhận được sự sốt ruột ẩn giấu trong lòng hắn.
Cuối cùng Sở Ức Quy cũng dừng bước, mặc dù không tỏ ra thất vọng nhưng nét mặt lại biểu hiện ra mấy phần buồn bực.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Vạn Thu, Sở Ức Quy rốt cuộc không thể che giấu được suy nghĩ của mình.
Hắn khẽ dời ánh mắt, nét mặt cũng không rõ do xấu hổ hay do nắng nóng mà ửng lên một tầng đỏ nhạt.
“Anh muốn hôn em.” Sở Ức Quy nói.
Vạn Thu giật mình phản ứng lại.
Hóa ra từ nãy đến giờ, Sở Ức Quy cứ dẫn cậu loanh quanh là vì muốn tìm một nơi không có người.
“Trời nóng quá, em muốn ăn kem.” Vạn Thu bỗng nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí lúng túng.
Bọn họ đi lại dưới trời nắng lâu như vậy, Vạn Thu đã ra không ít mồ hôi.
“Gần đây có một khu chợ nhỏ, muốn đến đó không?” Giọng nói vốn không ổn định của Sở Ức Quy giờ đã bình tĩnh lại, không còn vẻ nóng nảy.
“Ừm.” Vạn Thu gật đầu.
Vạn Thu nhìn vào sườn mặt Sở Ức Quy.
Ức Quy đã từ bỏ ý định hôn cậu rồi sao?
Ở nơi đông người như thế này, hôn nhau quả thực không hay lắm.
Sở Ức Quy dẫn Vạn Thu đến khu chợ nhỏ bên trong trường. Dù chợ nhỏ nhưng các mặt hàng lại đầy đủ.
Vạn Thu chăm chú nhìn xung quanh, nơi này có rất nhiều người đang bán hàng, nhiều người trông có vẻ cùng độ tuổi với cậu cũng đang bày quầy.
Từ tay Sở Ức Quy, Vạn Thu nhận lấy một cây kem vị dưa lưới – hương vị mà cậu yêu thích.
Vị dưa lưới luôn ngọt hơn các vị khác, Vạn Thu rất thích điều đó.
Vạn Thu vừa ăn kem vừa cùng Sở Ức Quy tìm một chỗ râm mát để nghỉ ngơi. May mắn bọn họ tìm thấy một chiếc ghế dài không có ai ngồi ở góc chợ.
Vạn Thu ăn kem, thi thoảng lại đưa kem trên tay đến trước miệng Sở Ức Quy, Sở Ức Quy sẽ nghiêng đầu, cắn một miếng nhỏ.
Nhưng Sở Ức Quy cũng chỉ cắn một chút, vì hắn không thích đồ ngọt.
“Ức Quy, từ lúc ở chợ nhỏ ra đây, anh có nhớ em đã hôn anh mấy lần không?” Vạn Thu đột nhiên hỏi.
Sở Ức Quy thoáng chốc ngẩn người, chợt nhận ra điều gì đó.
Ánh mắt hắn dừng lại trên cây kem mà mình vừa cắn một miếng.
Vạn Thu nhận thấy ánh mắt đó, liền cúi xuống hôn nhẹ vào phần kem bị cắn dở.
Kem sắp tan chảy dính một ít lên khóe môi của Vạn Thu.
Sở Ức Quy bật cười.
Cơn gió bất chợt lướt qua làm lay động mái tóc của hắn, khiến vẻ mặt hắn trông vô cùng dịu dàng.
“Ba lần, em đã hôn anh ba lần” Sở Ức Quy đáp.
Vạn Thu cũng cười theo: “Chỉ có thể miễn cưỡng như vậy trước, về nhà sẽ hôn anh thật đàng hoàng.”
Sở Ức Quy cười, vẻ buồn bực ban đầu đều biến mất, như được cơn mưa ngọt ngào gột rửa sạch sẽ, chỉ để lại mùi dưa lưới nhàn nhạt.
"Có tò mò tại sao anh đột nhiên muốn hôn em không?" Sở Ức Quy hỏi.
Trên môi của Vạn Thu vẫn còn dính chút kem: "Em cũng có những lúc đột nhiên muốn hôn Ức Quy mà."
Sở Ức Quy lộ ra chút ngạc nhiên, tiếng cười hơi khàn khàn, "Bởi vậy nên anh mới đột nhiên muốn hôn em."
Vạn Thu chớp mắt, mơ hồ cảm thấy những nơi đông người thật sự không tiện chút nào.
Cậu vô thức liếm khóe môi, nếm được vị ngọt ở đó.
Sở Ức Quy đưa tay, nhẹ nhàng lau chút kem còn vương trên khóe môi Vạn Thu: "Đây là để dành cho anh sao?"
Đôi mắt Vạn Thu chớp chớp, như muốn nói chỉ là ngoài ý muốn.
Nhưng...
"Ừm, vì muốn Ức Quy hôn em." Vạn Thu nói rất nhỏ, gần như không thể nghe rõ giữa những người qua lại xung quanh.
Nhưng Sở Ức Quy bắt được rất rõ ràng.
Sở Ức Quy đưa chút kem trên ngón tay mình vào miệng, vị ngọt thoang thoảng, là vị của một cây kem tan chảy rẻ tiền, kèm theo mùi dưa lưới và mùi sữa.
Khi không ai chú ý, Vạn Thu nhanh chóng hôn nhẹ lên ngón tay của Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy bật cười.
"Chúng ta bạo thật đấy." Vạn Thu ghé sát tai Sở Ức Quy, nói nhỏ.
Trên chiếc ghế bên đường, nơi có rất nhiều sinh viên qua lại, không hề có vật cản nào che chắn, hai người họ lại như đang làm điều gì đó thật riêng tư, không để bất kỳ ai nhìn thấy.
Sở Ức Quy chỉ đơn giản đáp: "Ừ, có lẽ anh còn bạo hơn đấy."
Vạn Thu không thể tưởng tượng được điều gì còn bạo hơn việc hôn lén trong ánh mắt của bao người.
Dưới bóng râm của hàng cây, những cơn gió thỉnh thoảng lướt qua, nhẹ nhàng chạm vào làn da mang theo cảm giác mát lạnh, nhưng Vạn Thu vẫn cảm thấy sức nóng dường như chưa bao giờ tan biến.
Ngón tay đặt trên ghế dài của Vạn Thu lén lút móc lấy ngón tay của Sở Ức Quy, còn Sở Ức Quy thì dùng ngón tay mình nhẹ nhàng ép lên đầu ngón tay Vạn Thu.
Như một trò chơi tinh nghịch, hai người họ lặng lẽ chạm vào nhau.
Không phải hành động thú vị gì, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy thích thú vô cùng.
Ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy từ bên trong khiến Vạn Thu cảm thấy bức bối, hơi choáng váng.
Sở Ức Quy đứng dậy: "Anh dẫn em đi tham quan xung quanh trường một chút nhé, sau này đi học còn biết đâu là tòa nhà giảng dạy, để tránh lạc đường."
"Ừm." Vạn Thu đi theo sau Sở Ức Quy.
"Tuy trong trường có thể lái xe, nhưng đi xe đạp sẽ tiện lợi hơn." Sở Ức Quy chỉ về phía bãi xe đạp gần tòa nhà giảng dạy, "Có cần mua một chiếc xe đạp mới không? Hoặc là mua thêm một chiếc xe ba bánh?"
Nghe Sở Ức Quy nói, Vạn Thu không nhịn được bật cười.
Mặc dù đến bây giờ cậu vẫn rất thích xe ba bánh.
"Hình như em không biết đi xe đạp." Vạn Thu chợt nhớ ra.
"Chúng ta có thể về tập." Sở Ức Quy nói.
"Không biết anh hai có đồng ý cho em mượn xe đạp của anh ấy không." Dương Tắc vì sở thích cá nhân mà có không ít xe đạp ở nhà.
"Anh ấy sẽ cho em bất cứ thứ gì."
Hai người vừa bước đi trong khuôn viên trường vừa nói chuyện phiếm.
Bọn họ không nắm tay.
Không phải vì thời tiết quá nóng.
Không phải vì lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Không phải vì quên, cũng không phải vì không muốn.
Thậm chí còn không nhìn vào mắt nhau.
Đơn giản vì hiện tại chỉ cần chạm vào một chút thôi cũng sẽ giống như củi khô gặp lửa lớn, hoàn toàn không thể cưỡng lại được.
Ngay cả những nội dung trò chuyện nhạt nhẽo này dường như cũng chỉ để chuyển hướng chú ý, che đậy bầu không khí ngày càng nóng bỏng và không thể kiểm soát nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]