Số người đến báo danh rất đông, từng hàng nối nhau kéo dài khiến mọi người phải mất một hai giờ đồng hồ mới hoàn thành.
Vạn Thu ngồi một mình ở một góc, cảm giác có chút kỳ lạ. Dường như cậu đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác.
Từ một góc không rõ ràng nào đó, luôn có những ánh mắt âm thầm, khiến người ta không thể không để ý.
Vạn Thu dứt khoát đứng dậy, bước đến bên cạnh Sở Ức Quy, bắt chuyện với hắn. Có lẽ như vậy sẽ giúp cậu làm dịu cảm giác bất an trong lòng.
Trong lúc trò chuyện, Vạn Thu phát hiện ra một chuyện khá kỳ lạ.
Rõ ràng xung quanh có rất nhiều người quen biết Sở Ức Quy, mà Sở Ức Quy cũng biết họ là ai, nhưng từ đầu đến cuối không một ai chủ động đến bắt chuyện.
Ngày trước những bạn cùng lớp cấp hai, cấp ba khi gặp Sở Ức Quy đều sẽ vui vẻ chào hỏi, nhưng giờ đây, dường như mọi người đều có ý tránh né, cố gắng lảng đi.
Là ảo giác sao?
Vạn Thu cũng không chắc chắn.
“Có thể xin giáo viên chủ nhiệm cho em một danh sách tên và hình ảnh của các bạn cùng lớp không?” Vạn Thu quay sang hỏi Sở Ức Quy.
Cậu muốn ghi nhớ hết tên và khuôn mặt của mọi người trong lớp trước khi gặp mặt.Sở Ức Quy lập tức đoán được ý định của cậu, chỉ đáp ngắn gọn: “Được.”“Báo danh xong sẽ vào lớp ngay sao?” Vạn Thu ngập ngừng hỏi, cảm thấy khuôn viên đại học quá rộng lớn, cậu vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3745413/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.