Vạn Thu rất thấp thỏm.
Sự nghe lời bấy lâu nay, cuối cùng cũng xuất hiện gợn sóng.
Từ trước tới giờ, cậu đều sẽ không chủ động nói chuyện ra, cũng không có những suy nghĩ không vâng lời.
Cậu đã phản kháng Dương Tiêu Vũ.
Đầu óc trống rỗng, Vạn Thu thậm chí không hiểu tại sao lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Bản thân cậu vẫn luôn ở bên Ức Quy, dù không nhất thiết phải hẹn hò nhưng vẫn sẽ ở bên nhau.
Không nên quá tham lam.
Phải xin lỗi...
Phải xin lỗi mẹ...sao?
Đột nhiên, một tiếng cười phát ra từ phía Dương Tiêu Vũ, cắt đứt sự căng thẳng của Vạn Thu.
Tầm nhìn của Vạn Thu dần trở nên rõ ràng hơn, cậu từ từ ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ bất an.
Dưới ánh đèn rực rỡ, vẻ dịu dàng của Dương Tiêu Vũ khiến khuôn mặt lại càng xinh đẹp.
Không có sự tức giận khi bị phản kháng, không có sự chán ghét khi bị phản kháng.
Ánh mắt của Dương Tiêu Vũ giống như một chiếc chăn ấm áp làm từ kẹo bông, nhẹ nhàng quấn lấy cậu.
Tâm trạng ngơ ngẩn, choáng váng dần dần bị ném sau đầu.
Dương Tiêu Vũ hơi nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý cười trìu mến: "Bảo bối, con nhất định không biết, mẹ nguyện ý vì con mà làm tất cả."
Vạn Thu bối rối không biết làm sao.
"Mẹ luôn cảm thấy có lỗi vì không thể bù đắp được tuổi thơ cho con."
Tiếng nhạc êm dịu vang lên, Vạn Thu mơ hồ nghe thấy đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3721129/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.