Chương trước
Chương sau
"Chú Hoàng Hổ?" Bên kia bỗng nhiên im lặng, Vạn Thu liền nhắc nhở.

Sau đó liền nghe thấy câu hỏi run rẩy khó tin của Hoàng Hổ: "Vạn...Vạn Thu, này, sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?"

"Không thể hỏi sao?" Vạn Thu nghi hoặc hỏi ngược lại: "Chú Hoàng Hổ có kỳ thị đồng tính không?"

Hoàng Hổ ở đối diện há hốc mồm: "A, không, không có, chỉ là cháu đột nhiên hỏi vấn đề này, chú cũng không kịp phản ứng, không đúng không đúng, không phải không phải!"

Khi Vạn Thu nghe thấy giọng nói quát tháo thường ngày của Hoàng Hổ, lúc này mới cảm thấy đây là Hoàng Hổ ngày xưa.

"Vậy con trai yêu đương với con trai có bí quyết nào không?" Vạn Thu hỏi lại câu hỏi.

"Ừm, chuyện này nói không cũng không phải, đúng không, để chú...nghĩ xem nào, khó mà nói...đúng không..." Hoàng Hổ lắp bắp một hồi, Vạn Thu nghe mà mờ mịt.

"Chú Hoàng Hổ là một người đàn ông trưởng thành rất đáng tin cậy, có những suy nghĩ rất chín chắn và sẽ không tùy tiện tung tin đồn đúng không?" Vạn Thu hỏi.

"A, đúng vậy." Hoàng Hổ không hiểu lời nói của Vạn Thu, sau khi đáp lại thậm chí còn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Vạn Thu cảm thấy Hoàng Hổ phù hợp với các tiêu chuẩn của Sở Ức Quy, là người mà cậu có thể nói chuyện.

"Cháu muốn yêu đương với Sở Ức Quy."

Đầu bên kia phá ra tiếng răng rắc, như thể điện thoại bị va vào thứ gì đó.

"A, xin lỗi xin lỗi, chú sơ ý làm rơi điện thoại xuống đất thôi, cháu vừa nói gì cơ?"

"Cháu muốn yêu đương với Sở Ức Quy."

Thật lâu sau, đối diện mới truyền đến một tiếng thở dài đầy khoa trương.

"Cái này, tiểu thiếu gia...thật sự không cho người ta chút thời gian phản ứng mà." Hoàng Hổ lúc này cũng không nói ra được mấy câu pha trò.

Vạn Thu do dự: "Vậy ngày mai cháu lại gọi cho chú nhé? Cho chú thời gian phản ứng?"

"Không sao, ý cháu là cháu thích Sở Ức Quy phải không?" Hoàng Hổ hỏi.

"Đúng vậy, cháu đang nghĩ cách để Ức Quy hẹn hò với cháu." Vạn Thu hỏi.

Trong giọng nói của Hoàng Hổ lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Chuyện này đã nói cho thằng bé biết chưa?"

"Đã nói rồi."

Hoàng Hổ trầm mặc hai giây: "Vậy thằng bé nói sao?"

"Ức Quy nói cậu ấy cũng thích cháu."

"..." Hoàng Hổ căn bản không phản ứng kịp: "Vậy không phải hẹn hò là được rồi sao?"

"Không, Ức Quy nói không muốn hẹn hò."

Thái dương Hoàng Hổ bắt đầu ẩn ẩn đau, hắn không dám báo cáo chuyện này với Sở Kiến Thụ.

"Cháu đã làm chuyện gì sao? Nếu đôi bên tình nguyện thì hẳn không bị cự tuyệt mới đúng chứ?"

Vạn Thu ngẫm lại.

Cậu đã làm gì trong thời gian này?

"Cháu vẫn làm như mọi khi, không có gì đặc biệt." Vạn Thu cố gắng suy nghĩ, "Chuyện đặc biệt nhất là gần đây cháu rất quan tâm đến cơ thể của Ức Quy." Hoàng Hổ ở đầu bên kia, lần đầu cảm thấy gọi điện là một loại chuyện nguy hiểm. Thời gian hắn ở cùng Vạn Thu và Sở Ức Quy không nhiều, còn nghĩ hai người này là mối quan hệ anh em.

Sao đột nhiên lại thèm muốn cơ thể người ta rồi?

Vạn Thu nhìn thì có vẻ đơn thuần, nhưng thực ra lại là một tên tra nam biết che giấu sao?

"Còn chưa bắt đầu hẹn hò, sao lại bắt đầu quan tâm tới cơ thể rồi?" Hoàng Hổ cảm thấy Vạn Thu dường như có một sự hiểu biết kì quái về yêu đương.

Vạn Thu không trả lời ngay.

Không phải Vạn Thu nhất định phải chú ý đến cơ thể.

Mà cậu cảm nhận được sự khác nhau giữa yêu và bình thường.

Chỉ sau khi biết thích Sở Ức Quy, Vạn Thu mới càng muốn chạm vào Sở Ức Quy nhiều hơn.

Cậu rất khẳng định, đây nhất định là biểu hiện của tình yêu! Dù có ngượng ngùng, nhưng đó cũng là biểu hiện của tình yêu.

"Bởi vì mỗi ngày cháu và Ức Quy làm rất nhiều chuyện, chỉ có chuyện này không giống bình thường." Vạn Thu thành thật.

"Không phải như thế."

Hoàng Hổ ban đầu muốn giải thích cho Vạn Thu đôi chút, nhưng lại phát hiện cái gì cũng không nói được.

Mối quan hệ giữa Vạn Thu và Sở Ức Quy, thực sự đã thân thiết đến mức không sai biệt mấy với yêu đương.

"Vậy là gì?" Vạn Thu nóng lòng chờ đợi câu trả lời của Hoàng Hổ, nhịn không được hỏi.

Hoàng Hổ nói với Vạn Thu một câu: "Thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông."

Vạn Thu cảm thấy, đây dường như không phải là một kiến nghị hay.

"Nói đến cùng, cởi chuông còn cần người cột chuông, nếu Sở Ức Quy không muốn hẹn hò, vậy chúng ta phải từ giải quyết vấn đề từ chỗ thằng bé."

Vạn Thu cảm thấy Hoàng Hổ nói đúng.

Vạn Thu chưa bao giờ nghĩ mình là một người thông minh, vậy nên cậu luôn hỏi ý kiến của người khác.

Mà Sở Ức Quy là một người rất thông minh, chuyện của chính mình, trước sau vẫn chỉ có chính mình biết.

Quả nhiên vẫn cần chủ động dò hỏi sao?Vạn Thu nằm trên giường, suy nghĩ làm thế nào để hỏi Sở Ức Quy mà không cứng rắn nhưng vẫn khiến Sở Ức Quy tự nguyện muốn hẹn hò với mình.

Thật khó.

Thật sự rất khó để trở thành duy nhất của ai đó.

Vạn Thu lặng lẽ thở dài.

Hoàng Hổ cầm điện thoại, do dự hồi lâu.

Ngay cả Lục Thanh Hà cũng hỏi chuyện gì đã xảy ra khi nhìn thấy vẻ mặt hắn.

Hoàng Hổ không dám nói cho Lục Thanh Hà.

Hoàng Hổ vốn muốn gọi điện thoại cho Sở Kiến Thụ báo cáo tình hình một chút, nhưng nghĩ đến bộ dáng nghiêm túc của Sở Kiến Thụ lại có chút sợ hãi.

Cuối cùng, Hoàng Hổ chọn cách gọi cho Sở Ức Quy.

Sau khi nghe Hoàng Hồ ngập ngừng kể chuyện, Sở Ức Quy chỉ nói: "Cháu hiểu rồi, phiền chú quá, cảm ơn chú đã gọi cho cháu."

Sở Ức Quy khách khí khiến nội tâm Hoàng Hổ có chút phức tạp: "Cháu không có cảm giác gì khác sao?"

"Cháu sẽ xử lý tốt, sẽ không để thiếu gia chịu thương tổn, chú yên tâm."

Trong lòng Hoàng Hổ lộp bộp một tiếng, lập tức nói: "Ý của Vạn Thu là, không muốn ép cháu yêu đương, những gì chú nói cũng không phải có ý muốn cháu thuận theo Vạn Thu."

"Cháu biết." Giọng nói Sở Ức Quy lộ ra vài phần bình đạm, dường như một chút cũng không ảnh hưởng, "Chú yên tâm, cảm ơn chú đã quan tâm."

Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Hổ lập tức nhận được chuyển khoản từ Sở Ức Quy.

Hoàng Hổ không quan tâm nhiều đến số tiền cho báo cáo, hắn thực sự có chút lo lắng cho tình trạng của Vạn Thu.

Dù muốn che giấu nhưng Vạn Thu lại quá tin tưởng người khác, điều này thực sự khiến người ta lo lắng.

Nhưng thái độ của Sở Ức Quy...

Thực sự kỳ quái.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? --

Vạn Thu nhận được lời khuyên của Hoàng Hổ, 'Thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông'.

Vạn Thu suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy ý của Hoàng Hổ chính là, nhiều việc không nên quá vướng víu, để tâm quá nhiều ngược lại sẽ không suôn sẻ.

Mặc dù Vạn Thu cảm thấy tình yêu bác đại tinh thâm, nhưng thực sự nên được thể hiện một cách từ từ.

Dần dần, cậu sẽ hiểu tình yêu là gì.

Không thể nóng vội.

Sau này cậu sẽ ở bên Ức Quy rất lâu, không cần phải lo lắng như vậy.

Trước hết phải đảm bảo có thể dành nhiều thời gian hơn cho Ức Quy.

Quan trọng nhất là vào cùng trường đại học với Ức Quy.

Mặc dù sẽ phải trải qua nhiều kỳ thi khác nhau nhưng Vạn Thu vẫn luôn nghiêm túc với mỗi bài kiểm tra.

Mặc dù điểm số không phải tốt nhất nhưng cậu vẫn luôn bảo trì thành tích trung bình trong lớp.

Nhà trường sẽ trực tiếp thông báo cho phụ huynh kết quả học tập cuối cùng, Vạn Thu nghiêm túc hơn bất kỳ ai trong các bài kiểm tra.

Sở Ức Quy vẫn sẽ học với Vạn Thu rất nghiêm túc, giải thích mọi câu hỏi cho Vạn Thu.

Vạn Thu luôn cảm thấy Sở Ức Quy lợi hại hơn cả giáo viên, mỗi giáo viên chỉ dạy môn riêng của mình, nhưng Sở Ức Quy lại rất giỏi hết tất cả.

Vạn Thu đôi khi tự hỏi, nếu Sở Ức Quy không đến làm việc ở công ty của ba mình, liệu có trở thành giáo viên không?

Vạn Thu bộc lộ sự tò mò này ra khi đang làm bài tập về nhà.

"Không biết." Sở Ức Quy quay đầu nói với Vạn Thu: "Trước đây tớ chưa bao giờ nghĩ kỹ về tương lai."

Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy.

Không nghĩ tới tương lai...

Vạn Thu mơ hồ nhận ra, hình như chính mình cũng giống như vậy.

Lúc trước áo rách quần manh, điều duy nhất cậu nghĩ đến là làm thế nào để sống sót.

Vạn Thu nằm trên bàn: "Tương lai mà tớ đang nghĩ tới là cùng học một trường đại học với Ức Quy."

Sở Ức Quy đứng bên cạnh Vạn Thu, ánh mắt dịu dàng rất nhiều.

Hắn đưa tay kéo Vạn Thu đứng dậy khỏi bàn.

Từ đằng sau, hắn ôm Vạn Thu vào trong ngực, đôi tay đặt lên vai Vạn Thu, không cho Vạn Thu nằm thêm nữa.

"Tương lai tớ nghĩ tới, là hi vọng có thể trở thành người mà cậu...có thể ỷ lại."

Đây có lẽ mới là ý nghĩ trong lòng hắn.

Bọn họ đã từng không suy xét tới tương lai.

Hiện tại tương lai lại đều có đối phương trong đó.

Vạn Thu gõ nhẹ cây bút trong tay lên cánh tay Sở Ức Quy: "Như vậy tớ sẽ không làm bài được."

"Tư thế cậu xấu quá, nằm trên bàn." Sở Ức Quy nói với Vạn Thu.

"Các giáo viên trong lớp khiêu vũ đều nói tớ nhảy rất đẹp." Vạn Thu có chút không phục, "Tư thế của tớ rất đẹp."

"Ừ." Sở Ức Quy trả lời, giọng nói có chút buồn cười.

"Ôm một cái cũng có thể chỉnh sửa tư thế sao?" Vạn Thu hỏi: "Phương pháp chỉnh sửa tư thế Sở Ức Quy?"

Sở Ức Quy cười.

Giọng nói trầm thấp bên tai Vạn Thu dường như có một câu móc nhỏ mềm mại và tinh tế, không ngừng trêu chọc suy nghĩ của cậu.

Vạn Thu cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể Sở Ức Quy, dường như cậu hiểu tại sao Hoàng Hổ lại nói: 'Thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.'

Sự thân mật hiện tại với Ức Quy, chắc hẳn là kết quả của việc để thuận theo tự nhiên.

Gần đây bọn họ có cơ hội ôm ấp hôn hít nhiều hơn.

Thật tốt.

Vạn Thu đột nhiên nghiêng đầu, hôn lên cằm Sở Ức Quy một cái.

Cơ thể Sở Ức Quy cứng đờ.

Hắn chậm ra buông tay ra, ngồi trở lại nhìn Vạn Thu làm bài tập.

Thu nghiêng đầu: "Phương pháp chỉnh sửa tư thế Sở Ức Quy?"

Sở Ức Quy mỉm cười, dùng một ngón tay đẩy má Vạn Thu, khiến Vạn Thu nhìn vào bài tập về nhà của mình.

Vạn Thu nhìn dòng chữ trước mặt, rõ ràng rất phức tạp, làm mãi không hết, khiến người ta cảm thấy bồn chồn.

Hiện tại lại cảm thấy mỗi một chữ đều vô cùng đáng yêu.

Thời gian nghỉ phép của Sở Ức Quy sớm hơn Vạn Thu, trường đại học thoải mái nên Vạn Thu luôn thấy Sở Ức Quy đến công ty.

Vạn Thu thỉnh thoảng tự hỏi khi nào Sở Ức Quy đi giao du riêng, mặc dù Sở Ức Quy luôn nói không cần phải lo lắng quá nhiều vì hắn rất hòa hợp với các bạn cùng lớp.

Vạn Thu tin.

Ít nhất Vạn Thu chưa bao giờ thấy Sở Ức Quy không hòa hợp với những học sinh khác trong lớp.

Hơn nữa cậu cảm thấy Sở Ức Quy bây giờ đã dễ gần hơn trước.

Khi làm bài kiểm tra cuối kỳ, Vạn Thu đã vô cùng mong chờ buổi hẹn hò với Sở Ức Quy.

Đạt điểm cao.

Đưa cho ba mẹ xem, ba mẹ sẽ rất vui.

Sau đó ra ngoài hẹn hò với Sở Ức Quy.

Sau đó chụp vài bức ảnh hẹn hò thật đẹp và gửi cho anh cả.

Có thể mang quà về cho anh hai.

Thật hoàn hảo.

Vạn Thu đã rất mong chờ.

Vạn Thu nghĩ, mặc dù cậu và Ức Quy vẫn chưa bắt đầu hẹn hò, nhưng nếu Ức Quy ngỏ lời hẹn hò, có phải chứng minh Ức Quy đang theo đuổi cậu hay không.

Dù không chắc lắm nhưng nếu nghĩ theo cách này, tâm trạng sẽ cảm thấy rất dễ chịu.

Khi Vạn Thu nộp bài và bước ra khỏi cửa lớp, trái tim đã đập thình thịch.

Sở Ức Quy không nói khi nào hẹn hò, nên có thể là hôm nay.

Nhưng nhiều khả năng sẽ vào ngày mai.

Vạn Thu phấn khích chạy về phía cổng trường, từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ở cổng.

Những bậc thang dưới chân dường như trở nên nhẹ nhàng hơn.

Khi nhìn thấy người bước xuống xe là Dương Tiêu Vũ, Vạn Thu lại càng tràn ngập niềm vui hơn.

"Mẹ!"

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mấy học sinh cấp ba, Vạn Thu đột nhiên bước tới ôm chầm lấy Dương Tiêu Vũ.

"Mẹ về rồi!"

Vạn Thu đã cao hơn Dương Tiêu Vũ, nhưng vẫn làm nũng với bà như một đứa trẻ giống trước kia.

"Ai u bảo bối, mẹ nhớ con chết đi được." Dương Tiêu Vũ vươn tay xoa đầu Vạn Thu, bày tỏ sự vui mừng tột độ, "Mẹ mang về cho con rất nhiều quà, đều đưa về nhà chính rồi, chúng ta cùng đi mở quà nhé!"

Vạn Thu buông Dương Tiêu Vũ ra, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.

Mặc dù đã lâu không gặp nhưng Dương Tiêu Vũ vẫn không hề thay đổi.

Vạn Thu nhìn Dương Tiêu Vũ.

"Hả? Sao vậy bảo bối? Lớp trang điểm của mẹ bị sao hả?"

Dưới ánh mắt của Vạn Thu, thậm chí Dương Tiêu Vũ còn muốn lấy gương để xem mặt có vấn đề gì không.

Nhưng Vạn Thu đột nhiên nói: "Con cũng nhớ mẹ, mẹ, con yêu mẹ."

Dương Tiêu Vũ sửng sốt, đôi mày thanh tú nhướn lên, trong mắt tràn đầy vui mừng phấn khích: "Ôi, từ khi nào bảo bối nhà chúng ta học được cách nói những lời dễ nghe như vậy? Mẹ vui quá đi mất."

Vạn Thu ngượng ngùng cười.

Nhưng vẫn dựa sát vào Dương Tiêu Vũ và nói con yêu mẹ.

Vạn Thu đã hiểu, 'tình yêu phải được bày tỏ'.

Cậu không chỉ muốn bày tỏ tình yêu của mình với Sở Ức Quy, mà còn với những người khác.

Dương Tiêu Vũ vui mừng khôn xiết.

Dùng hai tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Vạn Thu, Dương Tiêu Vũ nhìn Vạn Thu đang lắc trái lắc phải dưới tay mình, ánh mắt lại có chút buồn bã.

"Mẹ rất yêu bảo bối nhà chúng ta." Dương Tiêu Vũ nói: "Hôm nay mẹ đưa bảo bối nhà chúng ta đi ăn đồ ăn ngon nhé!"

Vạn Thu ngoan ngoãn gật đầu.

Không chỉ có Dương Tiêu Vũ tới, Sở Ức Quy còn trực tiếp làm tài xế.

Khi đến nơi, Sở Kiến Thụ và Dương Tắc cũng có mặt.

Bọn họ cùng nhau ăn tối.

Thậm chí tất cả còn đến một công viên nhỏ, trong công viên nhỏ tràn ngập ánh đèn sắc màu, bọn họ đã thỏa thích chụp ảnh.

Vạn Thu gửi ảnh vào nhóm gia đình, Sở Chương không thể tham gia chỉ có thể khóc lóc thảm thiết trong nhóm.

Mặc dù hôm nay không thể hẹn hò với Sở Ức Quy, nhưng Vạn Thu vẫn rất vui khi được đi chơi cùng gia đình.

Quay đầu lại, Vạn Thu thấy Sở Ức Quy đang đứng cùng gia đình.

Khuôn mặt tuấn tú dù ẩn sau chiếc khăn hay dưới ánh đèn mờ ảo cũng không thể bị che khuất.

Sở Ức Quy nhìn vào mắt Vạn Thu.

Hơi thở trắng xóa dần dần biến mất.

Vạn Thu biết Sở Ức Quy đang mỉm cười với cậu.

Đột nhiên Dương Tiêu Vũ đứng trước mặt Vạn Thu, ngăn cản Vạn Thu và Sở Ức Quy nhìn nhau.

Khi Vạn Thu nghe theo Dương Tiêu Vũ và cùng nhau mỉm cười trước ống kính, cũng không cảm thấy có gì bất thường.

Ngày hôm sau, vào bữa sáng, Dương Tiêu Vũ nói sẽ đưa Vạn Thu đi chơi.

"Nhưng con vẫn chưa làm bài tập về nhà." Vạn Thu nói.

"Không làm bài tập một hai ngày cũng không có vấn đề gì, bảo bối nhà chúng ta cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ đông, nếu thật sự không làm xong thì có thể nhờ người ở nhà giúp một tay mà?"

Dương Tiêu Vũ hành động khác thường như mọi khi, Vạn Thu cảm thấy anh cả chắc chắn đã thừa hưởng tính cách của mẹ.

Vạn Thu không có cách từ chối Dương Tiêu Vũ.

Chỉ là cậu liếc nhìn Sở Ức Quy một cái.

Sở Ức Quy yên lặng ngồi ăn sáng.

Sở Ức Quy vẫn đi theo bọn họ khi họ đi chơi, nhưng phần lớn thời gian Dương Tiêu Vũ sẽ nắm tay Vạn Thu.

Ngày hôm sau, Dương Tiêu Vũ lại có một nơi mới muốn đến.

Ngày thứ ba cũng vậy.

Ngày thứ tư, Dương Tiêu Vũ dường như không có ý định cho Vạn Thu và Sở Ức Quy cơ hội ở riêng với nhau.

Khi làm bài tập về nhà, Vạn Thu lặng lẽ ngước mắt nhìn Sở Ức Quy.

Vẻ mặt Sở Ức Quy rất bình tĩnh, dường như không bị ảnh hưởng chút nào.

Nhưng Vạn Thu biết cuộc hẹn của bọn họ dường như đã bị trì hoãn.

Vạn Thu không biết tại sao có chút nôn nóng.

Vào giờ ăn sáng ngày thứ năm, Dương Tiêu Vũ lại nhắc tới nơi muốn đi chơi.

Sở Ức Quy đặt bộ đồ ăn trong tay xuống.

"Dì Dương, cháu có thể đưa ra một thỉnh cầu được không?" Khi giọng nói của Sở Ức Quy vang lên trên bàn ăn, bầu không khí bỗng trở nên ngưng trệ một cách kỳ lạ.

Dương Tiêu Vũ tùy ý mân mê chiếc thìa nhỏ trong tay, trong mắt hiện lên một tia trêu chọc, nhướng mày nhìn Sở Ức Quy.

"Nói dì nghe xem, là thỉnh cầu gì?"

Tim Vạn Thu đập thình thịch, dường như cậu biết Sở Ức Quy muốn nói gì.

"Cháu và Vạn Thu đã có giao ước muốn hẹn hò riêng một lần, dì có thể cho bọn cháu một ngày được không?"

Sự thẳng thắn của Sở Ức Quy khiến Sở Kiến Thụ nhíu mày, còn Dương Tắc lộ ánh mắt nghi hoặc.

"Khi dì không ở nhà, dù sao con cũng sẽ ở bên bảo bảo mỗi ngày, ngày nghỉ cũng không nhất định phải chiếm thời gian của bảo bối chứ?"

Sở Ức Quy không thay đổi chủ ý: "Cháu chỉ cần một ngày."

"Không, vất vả lắm dì mới về nước, dì muốn chơi với bảo bối nhà chúng ta."

Dương Tiêu Vũ không cho Sở Ức Quy bất kỳ cơ hội nào để phản bác.

Dương Tiêu Vũ thậm chí còn từ chối để Sở Ức Quy đi theo.

"A, ghen tị quá, hôm nay chỉ có bảo bối đi cùng dì thôi, không cho con đi theo!"

Sở Ức Quy cau mày.

"Hôm nay Sở Ức Quy đi làm với chú, mấy ngày nay con chưa đi làm rồi." Sở Kiến Thụ trực tiếp đưa ra quyết định.

Sở Ức Quy hiếm khi tỏ ra chút phản kháng, giữa lông mày có chút nôn nóng.

Đột nhiên Dương Tiêu Vũ buông bộ đồ ăn trong tay xuống, trực tiếp cắt đứt dòng suy nghĩ của Sở Ức Quy.

Khi Vạn Thu còn đang bối rối, Dương Tiêu Vũ đã đứng dậy, đến bên cạnh kéo cổ tay Vạn Thu.

"Đi thôi, hôm nay mẹ sẽ dẫn con đi nơi khác ăn sáng, trước đây Tĩnh Nguyệt đã giới thiệu cho mẹ một cửa hàng rất độc đáo."

Vạn Thu bị Dương Tiêu Vũ kéo đi, Sở Ức Quy cũng đứng dậy.

Sở Ức Quy dường như muốn giữ cậu lại, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đứng đó.

Khi Vạn Thu quay đầu nhìn Sở Ức Quy, cậu vẫn thấy đôi mày nhíu lại và sự nôn nóng không thể che giấu.

Khi Vạn Thu được Dương Tiêu Vũ đưa lên xe, cậu nhìn Dương Tiêu Vũ.

Dương Tiêu Vũ dường như đang vui vẻ.

Thậm chí còn hát một bài hát.

"Mẹ vui sao?" Vạn Thu có chút bối rối.

"Ừ, đương nhiên, cuối cùng cũng có chuyện thú vị xảy ra, đương nhiên mẹ rất vui vẻ." Dương Tiêu Vũ cao giọng, rõ ràng thực sự rất vui vẻ.

"Chuyện thú vị, có phải là yêu cầu của Ức Quy không?" Vạn Thu hỏi.

Dương Tiêu Vũ ý vị thâm trường nhìn Vạn Thu, chủ động lái xe rời khỏi nhà chính.

Hôm nay Dương Tiêu Vũ đưa Vạn Thu đi rất nhiều nơi mà bình thường bà sẽ không đưa Vạn Thu đi.

Dương Tiêu Vũ muốn chăm sóc tóc, Vạn Thu đi theo cũng chỉnh lại kiểu tóc của mình một chút.

Vạn Thu đi theo Dương Tiêu Vũ đi mua quần áo mới, cậu lại thay một bộ quần áo mới.

Dương Tiêu Vũ đến quầy trang điểm, thậm chí còn nhàn nhã trang điểm nhẹ cho Vạn Thu.

Chỉ là trong quá trình này, Vạn Thu luôn có vẻ có chút chán nản.

Vạn Thu sẽ luôn nghĩ đến dáng vẻ của Sở Ức Quy trước khi rời đi, không thể toàn tâm toàn ý cống hiến hết mình cho việc giải trí cùng Dương Tiêu Vũ.

"Mẹ." Khi Dương Tiêu Vũ đưa Vạn Thu đến quán cà phê, Vạn Thu cuối cùng nhịn không được gọi Dương Tiêu Vũ.

"Hả?" Dương Tiêu Vũ nghiêng đầu, một tay chống cằm, cười nửa miệng nhìn Vạn Thu.

Vạn Thu chưa bao giờ phản kháng mẹ mình, nhưng những gì cậu làm bây giờ dường như giống như đang phản kháng.

Rất khẩn trương.

Đối với Vạn Thu, nói ra những điều muốn nói, giống như đang khiêu chiến một trò chơi cấp độ khó.

"Sao vậy? Bảo bối muốn nói gì với mẹ sao?" Dương Tiêu Vũ nheo mắt nhìn Vạn Thu.

Rõ ràng bình thường không có chút nhẫn nại, những khi chờ Vạn Thu nói chuyện lại kiên nhẫn thập phần.

Vạn Thu có chút do dự cúi đầu.

Mùi thơm của ca cao nóng tỏa ra trước mắt.

Dương Tiêu Vũ lặng lẽ mỉm cười.

Âm nhạc êm dịu vang lên trong cửa hàng.

Tất cả những như đang chuẩn bị cho Vạn Thu lên tiếng.

Những ngón tay của Vạn Thu vô thức đan vào nhau.

Cuối cùng, Vạn Thu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Dương Tiêu Vũ.

"Mẹ, Ức Quy và con..."

Giọng nói của Vạn Thu có chút run rẩy.

Cảm xúc giống như đang phản kháng này khiến Vạn Thu sợ hãi.

"Con và Ức Quy đã có ước hẹn, sau khi thi xong sẽ hẹn hò..."

"Mẹ......"

"Con muốn hẹn hò với Ức Quy, có được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.