Đây là lần đầu tiên Vạn Thu và Sở Ức Quy cãi nhau, nhưng thực ra là Vạn Thu phát tiết cảm xúc với Sở Ức Quy.
Vì quá hiếm thấy nên Vạn Thu thậm chí còn rất căng thẳng, khiến mọi người trong Sở gia kinh động.
Dương Tắc bế Vạn Thu vào phòng khách, thiếu niên đã cao đến mức không thể ôm vào lòng, nhưng lại trông mỏng manh và gầy gò dưới cơ thể của hắn.
Dương Tắc không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể vỗ vỗ lưng Vạn Thu, muốn trấn an Vạn Thu.
Bạch quản gia pha trà để xoa dịu thần kinh, đầu bếp cũng dành thời gian chuẩn bị một đĩa trái cây đủ sắc màu với nhiều hình dáng khác nhau cho Vạn Thu, giống như đặt một khóm hoa lên bàn.
Bạch quản gia thậm chí còn chơi một vài bản nhạc.
Dần dần, Vạn Thu phục hồi tinh thần một chút.
Cơn giận dường như tiêu tan từng chút một dưới sự an ủi của mọi người.
Vạn Thu, người lần đầu tiên thực sự tức giận, ngơ ngác nhìn về phía trước.
"Em bình tĩnh lại chưa?" Dương Tắc vỗ vỗ lưng Vạn Thu, tận lực dịu giọng lại, mặc dù rất không phù hợp với vẻ mặt nghiêm túc vì căng thẳng của mình.
Vạn Thu gật đầu.
"Tức giận thật đáng sợ." Vạn Thu cọ cọ Dương Tắc, nhớ lại cảm xúc nôn nóng, trong lòng còn sợ hãi.
"Vậy sao?" Dương Tắc thuận theo Vạn Thu.
"Vâng..." Vạn Thu đưa tay sờ trái tim mình, "Chỗ này đau."
"Bây giờ còn đau không?" Dương Tắc vỗ lưng Vạn Thu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3704965/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.