Vạn Thu có một cuốn tiểu thuyết.
Không có tên, không có nhà xuất bản, thậm chí chỉ có một tờ giấy trắng làm bìa.
Người đưa cuốn tiểu thuyết này cho cậu là Sở Ức Quy.
Vạn Thu mở cuốn tiểu thuyết ra, cậu nhìn thấy những dòng chữ xa lạ lại quen thuộc.
Đây là một cuốn tiểu thuyết được viết lại.
Sở Ức Quy tổng hợp tất cả nội dung cậu ghi vào sổ, sửa đi sửa lại, cuối cùng biên soạn thành một cuốn tiểu thuyết mới đưa cho Vạn Thu.
Vạn Thu đọc toàn bộ cuốn tiểu thuyết một cách nghiêm túc.
Lời văn trôi chảy, tự nhiên, không có mâu thuẫn.
Mơ hồ, Vạn Thu cảm thấy đây là cuốn tiểu thuyết trong trí nhớ của mình.
Có thể các chi tiết hơi khác một chút, nhưng chung quy chính là như vậy.
"Cậu thật sự rất lợi hại, Ức Quy." Vạn Thu cầm cuốn tiểu thuyết đứng trước mặt Sở Ức Quy, từ tận đáy lòng nói.
Sở Ức Quy cũng không tiếp thu lời khen của Vạn Thu, hắn chỉ bình tĩnh hỏi: "Xem xong cảm giác thế nào?"
Vạn Thu suy nghĩ một lúc.
“"Cảm giác như chỉ đang đọc một cuốn tiểu thuyết vậy."
"Bởi vì đây cũng chỉ là tiểu thuyết thôi." Sở Ức Quy cười nói.
Khi Vạn Thu đang cầm cuốn tiểu thuyết, Sở Ức Quy đã nắm tay cậu.
"Muốn đi đâu đó với nhau không?"
Vạn Thu không biết đi đâu.
Nhưng hiếm khi Sở Ức Quy chủ động đưa cậu đi đâu đó.
Bọn họ không yêu cầu ai đi theo, cứ như vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3619413/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.