Vạn Thu đóng cửa phòng ngủ lại.
Bọn họ ra ngoài từ rất sớm, cũng không nói chuyện với Nhiễm Vĩnh Duệ lâu, khi trở về còn chưa tới giờ cơm trưa.
Dựa vào cửa, nhìn ra khung cửa sổ kính sát đất, hình như trời đang có tuyết.
Trong phòng ấm áp dễ chịu, khác hẳn với màu trắng lạnh lẽo bên ngoài.
Xung quanh rất yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi qua cửa sổ.
Vạn Thu khóa cửa lại.
Cậu lấy ra một cuốn sổ từ két sắt trong phòng.
Những chuyện ghi trong sổ hôm nay không thành hiện thực.
Vạn Thu luôn chú ý đến Sở Ức Quy, làm sao có thể không biết Sở Ức Quy đang tò mò về chuyện mình làm.
Chắc hẳn bây giờ cậu khiến Sở Ức Quy rất khó hiểu.
Chiếc thảm trên mặt đất do hệ thống sưởi mà trở nên ấm áp, Vạn Thu nằm trên đó, ngây ngốc nhìn cuốn sổ.
Nếu là Sở Ức Quy, cậu thực sự muốn kể cho Sở Ức Quy mọi chuyện.
Nhưng cậu không muốn Sở Ức Quy nhìn thấy những dòng chữ đầy ác ý này, nó thậm chí còn ghi lại đầy cực khổ của Sở Ức Quy.
Đây là những điều chưa bao giờ xảy ra, vậy tại sao không để chúng biến mất?
Chỉ là…
Vạn Thu không biết trong lòng cứ đang lan tràn cảm giác mất mát gì.
Cậu lặng lẽ giấu chuyện này.
Chẳng lẽ mạng sống này thuộc về Sở Vạn Thu thực sự sao?
Từ những cuốn tiểu thuyết đã đọc, Vạn Thu kết luận trước và sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3617350/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.