Tuy Nhiễm Vĩnh Duệ chỉ có một mình nhưng khi đối mặt với nhiều người cũng không quá lo lắng.
Cuối cùng ánh mắt rơi trên người Sở Ức Quy đang đứng ở một bên.
"Con à, hôm nay ba không gặp được con."
"Cháu chưa từng nói cho chú biết nơi cháu sống."
"Ba chỉ muốn biết tung tích của con trai mình mà thôi." Nhiễm Vĩnh Duệ hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra, "Nhưng ba vẫn sẽ xin lỗi vì hành vi này."
Vạn Thu nhịn không được nhìn về phía ba mẹ mình.
Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ dường như không hề tỏ ra ngạc nhiên.
"Tự giới thiệu một chút, tôi là Nhiễm Vĩnh Duệ, là ba ruột của Sở Ức Quy, xin lỗi vì chưa có cơ hội chào mọi người."
Mọi người ở đây đều không kinh ngạc.
Sự im lặng của bọn họ thực sự khiến Nhiễm Vĩnh Duệ có chút nghi ngờ.
Sở Kiến Thụ lên tiếng trước: "Chúng tôi vẫn luôn đợi Ức Quy nói ra chuyện này, rõ ràng so với chúng tôi, dường như ngài cũng không quá tôn trọng Ức Quy."
Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ.
Những lời này, có phải ba mẹ đã sớm biết rồi không?
"Các người cũng biết rồi, vậy vẫn là dễ xử lý, tôi có thể nói thẳng yêu cầu của mình."
Đôi mắt sau cặp kính của Nhiễm Vĩnh Duệ sâu hơn mấy phần.
"Anh có thể trả lại con cho tôi được không?"
Toàn bộ không gian có chút im lặng.
Khói bụi màu đen liên tục nổi lên trong không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3563734/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.