Sở Chương nhìn em trai ngồi đối diện mình, đây là khoảng thời gian anh và Vạn Thu ở cạnh nhau lâu nhất.
GIữa bọn họ không có ngăn cách, cũng không có xung đột.
Vạn Thu vô cùng ngoan ngoãn.
Mỗi khi Sở Chương nhìn vào đôi mắt xinh đẹp và trong trẻo kia, anh đều sẽ cảm thấy mình là cả thế giới của Vạn Thu.
Đôi khi cũng sẽ cảm thấy Vạn Thu là một người em trai rất hoàn mỹ.
Vậy còn anh...
Liệu có thể trở thành một người anh trai tốt ở trong mắt Vạn Thu không?
"Vạn Thu ở chỗ anh cả có vui không?"
Vạn Thu gật đầu.
"Đã tìm thấy điều gì muốn làm chưa?"
Vạn Thu suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Nụ cười của Sở Chương khác hẳn với vẻ tự tin thường ngày, có chút bất đắc dĩ: "Anh hy vọgn em có thể thả lỏng một chút."
Vạn Thu gật đầu: "Em thả lỏng rồi."
Sở Chương nhìn Vạn Thu, Vạn Thu cũng nhìn lại.
Cuối cùng Sở Chương cười lớn.
Chỉ là tiếng cười này dần dịu xuống dưới ánh mắt bối rối của Vạn Thu.
Âm cười cuối cùng lại xen lẫn một tiếng thở dài.
"Vạn Thu, mẹ từng nói cho anh một ít chuyện." Sở Chương chậm rãi nói: "Là chuyện ba mẹ có liên quan tới việc em bị vứt bỏ trước kia."
Lúc này, vẻ mặt thoải mái của Vạn Thu liền trở nên căng thẳng.
Mặc dù cũng không thay đổi quá rõ ràng.
Nhìn phản ứng của Vạn Thu, Sở Chương biết những ảnh hưởng của việc vứt bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3560163/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.