Ánh mắt Sở Chương dán chặt vào Vạn Thu, là ánh mắt hoàn toàn tin tưởng và chờ đợi.
Có cần dạy Vạn Thu không? Để Vạn Thu hát hay hơn sao? Để Vạn Thu nhớ rõ lời hát sao?
Sở Chương đột nhiên cảm thấy có lẽ không cần thiết.
"Không được, không học." Sở Chương trực tiếp nói với Vạn Thu, "Em cứ như vậy hát cho anh nghe được không?"
Vạn Thu đồng ý.
Sự tha thiết trong mắt Sở Chương giống như mật ong vàng, vị ngọt gần như muốn tràn ra.
Vạn Thu không biết vì sao Sở Chương lại như vậy.
Khi tiếng nhạc đệm vang lên, giai điệu quen thuộc khắc sâu vào ký ức đã dẫn dắt cho bản năng của Vạn Thu, cậu lại nhẹ nhàng ngâm nga.
Muốn đáp ứng sự chờ mong của anh cả bằng giọng hát dễ nghe và rõ ràng.
Thanh âm non nớt và một số âm tiết không phù hợp với nhạc đệm vang lên.
Vạn Thu nỗ lực để hát thật hay.
Giống như một cái cây hướng về phía mặt trời để sinh trưởng, cố gắng hết sức vươn mình đến nơi ánh nắng có thể vuốt v e.
Bài hát này.....
Là bài hát chân chính đầu tiên đưa Sở Chương đến với công chúng.
《 Kỳ nguyện dư thu 》— Đây cũng là bài hát Sở Chương viết cho Vạn Thu, với ước mong người em trai thất lạc có thể trở về.
Hy vọng nó có thể giúp bọn họ kết nối với nhau.
Từ khi phát hành, bài hát vẫn luôn phổ biến, đến bây giờ đã trở thành một tác phẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3510477/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.